Tiêu Diễn lau vết m.á.u nhớp nháp dính trên mặt, thấp giọng cười nói: “Tề Sấm, chẳng lẽ ban nãy ngươi không muốn báo thù cho Thái tử Hoành sao?”
Lồng n.g.ự.c Tề Sấm thắt lại, như thể có một tảng đá khổng lồ đang rơi xuống, một cảm giác hổ thẹn mơ hồ khó tả đè nặng lên người anh ta: “Vi thần tuyệt đối không có ý định đó!”
Tiêu Diễn lấy một chiếc khăn tay lụa từ trong n.g.ự.c ra, chậm rãi lau đi một nửa vết m.á.u trên mặt.
Chiếc khăn lụa bị nhuộm đỏ, bị hắn ném xuống bùn như ném đôi giày rách. Tề Sấm đang cúi đầu, nhìn thấy vết m.á.u đỏ tươi trên chiếc khăn đã che lấp đi hoa văn ban đầu của cành hoa hồng.
“Ngươi đứng dậy đi.”
Tề Sấm đứng dậy, nhìn thấy Tiêu Diễn đang leo lên bậc thang đi thẳng lên đỉnh núi.
Vài bóng đen từ trong rừng cây nhảy ra, quỳ xuống nói: “Bệ hạ, xử lý t.h.i t.h.ể của hai tên nghịch tặc này như thế nào đây ạ?”
“Dùng lăng trì [1] đi.”
Tề Sấm kinh ngạc, chỗ này đã có mai phục của Tiêu Diễn từ lâu.
Nếu vừa rồi anh ta có chút ý đồ xấu nào, chắc chắn cũng sẽ rơi vào kết cục bị lăng trì.
Càng lên cao, gió trên núi thổi càng mạnh.
Người ngồi ở trên cao sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo.
Tiêu Diễn đưa mắt nhìn về phía chân trời, đám mây trôi bồng bềnh trên dãy núi, như đang đồng hành cùng nhau.
Đáp Chu từng nói rằng bà cực kỳ yêu những cơn gió trên núi, mặt trời và mặt trăng treo cao trên bầu trời, tiếc là bức tường cung điện quá cao nên bà không thể nhìn thấy hết được.
Bây giờ thì sao? Có phải người đã trở về cao nguyên của mình chưa? Có phải người đã nhìn thấy núi non hùng vĩ, sông sâu trăng trời mà người vô cùng yêu thích bên ngoài bức tường cung điện chưa?
Tề Sấm đứng cách đó vài bước, nhìn Tiêu Diễn im lặng đứng trong gió.
Mê Truyện Dịch
Xa xa, mặt trời dần lặn ở phía chân trời, một vòng ánh sáng đỏ vàng dường như đang phong ấn quá khứ của sự thăng trầm thế tục.
Trăng đã lên cao.
Cố Nghi được bốn cung nhân cầm đèn lồng dẫn tới đài ngoài trời phía sau Hiên Vũ các.
Trên đài đã đặt sẵn một chiếc bàn gỗ cẩm lai dài, trên bàn có một bình rượu nếp hoa đào và vài món ăn kèm.
Trên đài trông rất rộng rãi, từ lan can có thể nhìn xuống các đình lầu và tòa nhà phía sau đình, ngước lên thì có thể ngắm sao trời.
Hàng chục chiếc đèn trời bằng giấy trắng lần lượt được đặt bên dưới lan can. Chân nến được buộc bằng lụa đỏ, phía trên dùng một viên gạch xanh đè lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-61-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cao Quý công công mỉm cười nói: “Hôm nay là sinh thần của Quý nhân, đây là đèn trời mà bệ hạ ra lệnh chuẩn bị cho Quý nhân. Lát nữa bút và mực được mang đến, Quý nhân có thể viết điều ước lên trên đèn trời và thả lên trời, ông trời trên cao sẽ nghe thấy và giúp cho mọi điều ước của Quý nhân trở thành hiện thực.”
Cố Nghi nhìn xung quanh: “Bệ hạ đâu? Bây giờ bệ hạ đang ở đâu?”
Cao Quý công công trong lòng thầm than khổ, nhưng trên mặt lại mỉm cười nói: “Hôm nay bệ hạ bận việc triều chính, Quý nhân đừng đợi nữa, cứ dùng bữa trước đi.”
Cố Nghi gật đầu: “Bây giờ mới đến giờ Tuất, ta sẽ chờ một lát nữa, nếu bệ hạ thật sự bận quá thì cũng không sao.”
Cao Quý công công đáp lại rồi quay người bảo cung nhân mang đồ ăn lên.
Buổi trưa Cố Nghi đã ăn mì trường thọ dài nửa mét, buổi chiều lại ăn trước ít đồ ăn nhẹ, hiện tại cũng không đói lắm.
Đào Giáp rót cho cô một chén rượu nếp hoa đào: “Quý nhân uống một chén cho ấm người.”
Cố Nghi uống một chén rượu, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời như dải lụa đen được khảm bởi hàng ngàn ngôi sao sáng lấp lánh.
Đài ngoài trời thực sự là một nơi tuyệt vời để ngắm trăng sao.
Tổng cộng có mười sáu món ăn kèm, thịt và rau có đủ.
Cố Nghi gắp vài đũa rồi rót cho mình một chén rượu nữa.
Nhưng mãi cho đến khi Cố Nghi uống hết một bình rượu, ngẩng đầu nhìn sao đến nỗi cổ đau nhức, cung nhân lần lượt thu dọn ly chén thì Tiêu Diễn vẫn không đến.
Trăng sao thưa thớt, bốn bề hiu quạnh.
Cung nhân cẩn thận bưng khay đi tới gần: “Quý nhân, bút mực đây ạ.”
Đào Giáp mỉm cười nói: “Quý nhân đi lấy đèn trời bên dưới lan can để ước nguyện đi ạ.”
Cố Nghi cầm sợi bút lông lên nhúng vào mực, đứng dậy đi đến dưới lan can, nhìn một lượt rồi cuối cùng chọn chiếc đèn trời ở giữa.
Cô khom người viết dòng đầu tiên: Vui vẻ. Sau đó lại lật mặt bên kia của đèn trời, viết tiếp: Phú bà.
Viết xong, cô đưa tay dịch chuyển viên gạch xanh, chiếc đèn trời bắt đầu đung đưa bay lên rồi từ từ bay ra xa.
Đợi đến khi đèn trời bay đi không nhìn thấy được nữa, Cố Nghi vỗ tay nói: “Đi thôi, cũng đã muộn rồi, chúng ta trở về Tầm Tuyết điện.”
Hoàng đế thực sự không đến!
Sắc mặt Đào Giáp hơi cứng lại, sau đó mỉm cười dỗ cô: “Quý nhân nghỉ ngơi sớm đi ạ, sáng mai lại có thể đi ngâm suối nước nóng sớm ạ!”