Đôi mắt màu nâu sẫm của hắn phản chiếu ánh nến trong gió, hắn nói từng chữ một: “Cố Nghi, nàng quá tự phụ… Trẫm ghét nhất chính là có người âm thầm tính toán trẫm.”
Cố Nghi run lên, trong lòng vừa lo lắng vừa hoảng sợ, chỉ có thể cúi đầu nói: “Thần thiếp hiểu, thần thiếp không có suy nghĩ như vậy, thần thiếp sẽ không tranh đoạt gì với Cung Tiệp dư.”
Thấy cô rũ mắt xuống, Tiêu Diễn tiếp tục nói: “Nếu Cung thị muốn nâng đỡ cho cung nữ đó thì ta sẽ thành toàn cho cô ấy. Còn nàng thân là Quý nhân, nên tránh xa những tình huống thế này, chứ không phải âm thầm tranh giành, toan tính trong hậu cung…”
Cố Nghi đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút đau xót, tủi thân hít sâu một hơi, chớp mắt nói: “Thần thiếp tuân lệnh.”
Tiêu Diễn nhét chiếc khăn lụa vào trong ngực.
Mê Truyện Dịch
“Ngồi xuống đi.”
Cố Nghi lại hành lễ: “Tạ ơn bệ hạ.” Sau đó cô mới đi tới bàn ngồi xuống.
Sau khi bị Tiêu Diễn cảnh cáo, Cố Nghi cảm thấy có hơi mệt mỏi.
Đóng vai trò là công cụ hình người của cốt truyện, cô phải thừa nhận rằng những ngày này cô hơi tưởng bở, nghĩ rằng có thể dựa vào việc ở chung với Tiêu Diễn mấy ngày để hối thúc hắn phong Uyển Mỹ nhân.
Nhưng cô đã quên mất tính cách của Tiêu Diễn, hắn là một vị hoàng đế tuyệt tình, khó mà rung động trước tình cảm nam nữ.
Hậu cung chỉ là một triều đường khác mà thôi.
Triệu Uyển có được phong tước hay không, có được ân sủng hay không, là thưởng hay phạt, tất cả đều tùy thuộc vào suy nghĩ của hắn.
Nếu bản thân thường xuyên giở trò, không những không bảo toàn được cốt truyện mà thậm chí còn có thể phản tác dụng…
Phải làm sao đây! Ngày mai cô lại không thể nhìn thấy mặt trời à?
Đêm tối tĩnh mịch, tiếng trống canh hai đã điểm, giờ Hợi đã qua.
Tiêu Diễn thấy Cố Nghi tắm xong, đang một mình ngồi trước gương chậm rãi chải tóc, trên mặt cô không thấy nụ cười.
Đây là đang không vui?
Lời nói của hắn nặng lắm à?
Nhưng hắn đã giảng giải đạo lý cặn kẽ với cô mà cô vẫn không vui ư?
Tiêu Diễn đứng dậy đi đến trước gương, đứng ở phía sau Cố Nghi, lấy đi chiếc lược bạc trong tay cô.
Cố Nghi sửng sốt: “Bệ hạ?”
Chỉ nhìn thấy Tiêu Diễn cầm lược chải tóc cho cô.
Đang làm gì vậy?
Thú vui chốn khuê phòng à?
Cố Nghi ngượng ngùng nói: “Thần thiếp tự chải.”
Tiêu Diễn nhìn mái tóc đen mượt của cô xõa xuống: “Là do trẫm chải không kỹ sao?”
Cố Nghi nhìn gương mỉm cười, lấy lại chiếc lược: “Việc cỏn cỏn như vậy sao có thể làm phiền bệ hạ được? Thần thiếp đã chải được một lúc lâu rồi, cũng chải xong rồi.”
Tiêu Diễn nhìn cô cất chiếc lược vào hộp: “Bệ hạ đi ngủ sớm đi ạ.”
Tiêu Diễn khẽ cau mày, im lặng nằm lên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-67-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi nhìn thấy Tiêu Diễn nằm xuống liền đưa tay kéo mấy lớp rèm bằng trúc xuống.
Xung quanh trở nên tối tăm, nến trong cung điện đã cháy hết, chỉ còn ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào rèm giường.
Hai người nằm trên cùng một chiếc giường, cùng đắp chung một chiếc chăn lụa, vai kề vai gần trong gang tấc nhưng lại chẳng nói với nhau câu nào.
Bầu không khí rất khó xử.
Cố Nghi nhẹ nhàng xoay người, quay mặt vào trong đối diện với tường.
Nếu thật sự không được thì cứ thử lại vào ngày 15 tháng 6 vậy!
Cũng không phải là chưa trải qua lần nào!
Ngày 15 tháng 6 lại thêm một anh hùng!
Tiêu Diễn nhìn thấy cô nép sát vào góc tường, bóng lưng lạnh lùng thì không khỏi cau mày.
Hôm nay giận đến vậy cơ à? Mấy câu nói vô tri ngày thường ngày nay cũng không thèm nói nữa?
Là vì vừa nãy hắn đã khiển trách cô ư?
Thật sự được ưu ái mà kiêu ngạo như vậy?
Tiêu Diễn quay đầu nhìn phía sau gáy tối đen của cô.
Ánh trăng hơi mờ chiếu vào rèm giường, rơi xuống vai cô tỏa sáng một mảng.
Hắn nhìn kỹ thì thấy đôi vai gầy gò của cô đang run rẩy.
Tim Tiêu Diễn trùng xuống.
Khó chịu đến vậy à?
Hắn đợi rất lâu nhưng Cố Nghi vẫn không quay người lại.
Hắn khẽ thở dài.
“Nàng… Nếu nàng thật sự muốn thu nhận cung nữ kia để sử dụng cho riêng mình… dùng làm quân cờ trong hậu cung để đối đầu với Cung thị…”
Cố Nghi nghe vậy liền sửng sốt, đang định quay người lại hét một câu “Thần thiếp không có suy nghĩ như vậy!” thì nghe Tiêu Diễn nói tiếp: “Ngày mai trẫm sẽ phong Triệu Uyển đó trở thành Triệu Tài nhân và thưởng cho cô ta ở Tây điện trong Lạc Hà điện, sau này cô ta sẽ sống dựa dẫm vào nàng, tùy ý để nàng sử dụng.”
Cố Nghi ngơ ngác tại chỗ.
Triệu Tài nhân? Không phải Uyển Mỹ nhân? Ban thưởng sống ở Tây điện của Lạc Hà điện?
Điều này khác với cốt truyện mà!
Hơn nữa rõ ràng anh mới vừa nói tuyệt đối sẽ không bao giờ để tôi chèn ép Cung thị mà!
Cố Nghi chậm rãi xoay người lại, đối mặt với Tiêu Diễn, ngơ ngác nói: “Bệ hạ nói thật không?”
Tiêu Diễn thấy cô hơi nhíu mày, vẻ mặt đáng thương lộ ra vẻ khó tin thì lạnh lùng nói: “Trẫm đương nhiên nói thật.”
Khóe môi Cố Nghi mấp máy, thật lâu cũng không nặn ra được câu nói cám ơn nào.