Đến giờ Hợi, trăng sao thưa thớt, gió thổi nhè nhẹ.
Triệu Uyển kinh ngạc nhìn thấy Cố Nghi cầm chiếc đèn lồng giấy trắng đi dạo trên con đường đá trong hoa viên.
"Vấn an Mỹ nhân."
Cố Nghi cười nói: "Ngươi cũng đi dạo trong hoa viên à?" Trời ơi, cuối cùng cũng đợi được cô, may mà tôi đã không bỏ cuộc!
Mặt Triệu Uyển hơi nóng lên: "Hoa viên này ở ngay giữa khuôn viên Hoán y cục, khi không có người thì nô tì thường đến ngắm hoa."
Hiểu mà, hoàng đế cũng đã gặp cô ở đây rất nhiều lần, cốt truyện tuyệt đối không gạt tôi đâu!
Cố Nghi cười nói: "Ta cũng tới ngắm hoa, ngươi đi cùng ta được không?"
Triệu Uyển: "Vâng, Mỹ nhân."
Hai người chậm rãi đi dạo trong hoa viên, Cố Nghi nhìn chiếc đèn lồng trong tay đang nhẹ nhàng lắc lư.
"Khi ta còn nhỏ, cha ta luôn bận rộn công vụ, mẹ ta thầm tính thời gian, luôn cầm một chiếc đèn đứng ở bên ngoài cửa đợi ông. Mẹ ta nói cho dù cha ta có về muộn thì khi ông nhìn thấy ánh nến đó, bao mệt mỏi trong ngày cũng tan biến."
Suy nghĩ của Triệu Uyển d.a.o động, trong lòng dâng lên cảm giác cay đắng, chậm rãi nói: "Chẳng trách tính tình Mỹ nhân lại nhân hậu như vậy, chắc là do người trong phủ yêu thương hòa thuận, được nâng niu như viên ngọc quý."
Cố Nghi cười thành tiếng: "Ngươi cũng vậy. Triệu gia xuất thân từ một gia đình có học thức, quân tử chính trực, nữ nhân lễ phép, cho nên mới nuôi dưỡng được một người có tính tình như ngươi."
Triệu Uyển sửng sốt, mặt đỏ bừng: "Mỹ nhân quá khen..."
Cố Nghi thấy đã ổn nên không ra tay nữa.
Hai người chậm rãi đi cạnh nhau cho đến khi đi đến cuối đường đá trong hoa viên.
Trước khi chia tay, Cố Nghi cố gắng một lần cuối cùng: "Trong thâm cung này thật khó để có được một người bạn thực sự. Ta gặp ngươi như đã quen, nếu ngươi không chê thì ta muốn kết bạn với ngươi. Dù ta có địa vị nhưng chẳng qua cũng chỉ là Mỹ nhân, ngươi đừng nghĩ bản thân mình đang trèo cao, ta... là thật sự muốn kết bạn với ngươi..."
Triệu Uyển nhìn vẻ mặt của cô, suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu người không chê thì nô tì sẵn lòng."
Cố Nghi nhướng mày: "Nô tì?"
Triệu Uyển phản ứng lại, thấp giọng nói: "Triệu Uyển sẵn lòng."
Cố Nghi vui vẻ nói: "Vậy chúng ta sau này sẽ gặp lại."
Triệu Uyển gật đầu.
Hai người ta tạm biệt nhau ở ngã ba ven hồ.
Cố Nghi cảm thấy lúc này chắc chắn đã ổn định lắm rồi.
Hào quang của nữ chính chiếu sáng tôi!
Nghĩ kỹ thì nữ chính rất tốt. Triệu Uyển ở trong truyện xuất thân từ một gia đình danh tiếng, tính tình hiền lành tốt bụng nhưng bên trong lại vô cùng mạnh mẽ và có nguyên tắc, nếu không thì vị hoàng đế tàn nhẫn này cũng sẽ không yêu cô ấy.
Cố Nghi bước nhanh về hướng Tú Di điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-7-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Trên bầu trời vang vọng tiếng sét, phản chiếu một tia sáng xanh trên mặt hồ bên cạnh.
Cố Nghi quay đầu lại nhìn, bên kia mặt hồ lấp lánh, bóng tre xiên qua mặt hồ, cô thoáng nhìn thấy một đám người.
Người đàn ông dẫn đầu dáng người cao lớn, mặc trang phục màu vàng.
Phía sau là một hàng dài cung nhân.
Là hoàng đế.
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi dừng bước, định rẽ sang một con đường khác để tránh vị hoàng đế tàn nhẫn.
Cô rẽ sang phải, nhưng bàn chân bất ngờ bị trượt. Cô nhìn xuống thì nhìn thấy một hòn đá vô cùng đáng ngờ không biết xuất hiện ở đây từ khi nào.
Cô vô thức né sang trái, nhưng tư thế ngã của cô không hề chậm lại.
Cố Nghi bi thảm ngã cắm đầu xuống hồ, trán đập mạnh vào tảng đá kỳ lạ bên hồ.
Ánh sáng trắng quen thuộc đó lại lóe lên trước mắt cô.
Chịu đấy!
Cố Nghi lại mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy cung nữ Đào Giáp đang vén rèm giường cho cô.
"Mỹ nhân tỉnh rồi?"
Cố Nghi chán nản: "Hôm nay là ngày 15 tháng 6 à?"
Đào Giáp gật đầu: "Bẩm chủ tử, hôm nay đúng là ngày 15 tháng 6." Cô ấy dừng lại một chút: "Hôm nay là ngày lật thẻ bài. Chủ tử có muốn đút lót ít gì không?"
Cố Nghi nằm bất động trên giường, rơi vào tuyệt vọng.
Đây thực sự là một vòng lặp c.h.ế.t chóc à... Cô cứ thế quanh quẩn trong vòng lặp vô tận này sao?
Thật sự không có cách nào để giải quyết à?
Hiệu ứng cánh bướm chẳng phải có tác dụng sao? Ở ngã ba đường của mỗi sự lựa chọn, một quyết định nhỏ cũng sẽ mang đến những thay đổi lớn.
Tuy nhiên, dù lựa chọn thế nào thì cuối cùng cô cũng sẽ chết, còn c.h.ế.t một cách vô cùng oan uổng.
Là do đã chọn sai chỗ nào rồi à...
Thấy cô không trả lời, Đào Giáp tưởng cô mới tỉnh dậy, còn buồn ngủ chưa tỉnh táo nên lặp lại: "Hôm nay là ngày 15 tháng 6, vừa hay là ngày lật thẻ bài. Chủ tử có muốn đút lót ít gì không?"
Ở ngã ba đường đầu tiên giữa sự sống và cái c.h.ế.t vào ngày 15 tháng 6, Cố Nghi đập giường ngồi dậy: “Đút lót đi!”
Lần này phải lật đổ quá khứ và làm điều ngược lại.
Mặc kệ tên hoàng đế kia tàn nhẫn cỡ nào, c.h.ế.t thì làm lại từ đầu!