Tiêu Diễn cau mày, đứng dậy đi thẳng về phía trước điện.
Cửa điện mở ra, Cao Quý công cộng ở bên ngoài có vẻ kinh ngạc: “Hoàng thượng có gì dặn dò vậy ạ?”
“Vừa rồi ai đã tới đây?”
Cao Quý công công nhất thời bối rối, “Không có ai tới… À… là cung nhân đánh xe ngựa đến báo cáo với nô tài việc ngày mai chúng ta xuất phát, nô tài đã đuổi người đi rồi…”
Tiêu Diễn im lặng đứng trước cửa điện, kìm nén một lát mới túm lấy áo choàng Cao Quý đang cầm rồi đi ra khỏi Hiên Vũ các.
Cao Quý công công càng bối rối hơn: “Bệ hạ…”
Ông ta nghiêng người nhìn lại Triệu Tài nhân trong tẩm điện, thấy cô ấy đang đứng trong phòng với sắc mặt tái nhợt, bất lực nhìn bóng dáng rời đi của hoàng đế.
Là vì cô ấy không biết cách hầu hạ nên đã chọc giận bệ hạ à?
Cao Quý không có thời gian suy nghĩ nhiều, đành phải bước nhanh theo kịp bước chân của hoàng đế.
Hoàng đế trở về chỗ ngủ ban đầu của mình ở Hiên Vũ các.
Cao Quý công công lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, không biết hoàng đế rốt cuộc là tức giận hay không tức giận nữa.
Nếu như là tức giận thì cũng không hiểu nổi, chuyện này có gì mà tức giận đâu chứ.
Nhưng Cao Quý công công dù sao cũng không phải người bình thường, ông ta nở nụ cười, hành lễ nói: “Sáng mai phải khởi hành sớm, hoàng đế cũng nên đi ngủ sớm thôi ạ.”
Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng.
Cao Quý công công quay người, liếc mắt ra hiệu, cung nhân hầu hạ chải tóc liền bưng khay đi vào tẩm điện.
Sau khi Tiêu Diễn nằm xuống giường, Cao Quý công công liền rời khỏi tẩm điện.
Cung nhân phụ trách bên điện phụ đang lo lắng chờ đợi bên ngoài điện: “Cao công công, phải làm gì với Tài nhân đang ở điện phụ đây ạ?”
Cao Quý công công nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, cũng không còn sớm nữa
“Còn có thể làm gì đây? Hầu hạ cô ấy đi ngủ đi. Sáng mai phải khởi hành đúng giờ. Nếu chuyến đi bị chậm trễ thì cho dù ngươi có mấy cái đầu cũng không đủ để c.h.é.m đâu.”
Cung nhân nói vâng rồi vội vàng quay trở lại điện phụ.
Cao Quý công công vẫn đứng yên tại chỗ, liếc nhìn về phía Tầm Tuyết điện.
Một vùng tối tăm.
*
Vào giờ Mão, bầu trời vẫn còn tối đen, cung nhân bắt đầu lục đục di chuyển rương hành lý ra ngoài chất lên xe.
Cố Nghi được Đào Giáp gọi dậy.
“Quý nhân, đến lúc dậy rồi. Hôm nay hồi kinh, không thể chậm trễ đâu ạ.”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-71-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi trở mình, cũng may tối hôm qua cô đi ngủ sớm, tỉnh dậy cũng không buồn ngủ lắm.
Cô khẽ ngáp một cái, Đào Giáp mở rèm giường, hầu hạ cô tắm rửa.
“Nô tì đã đặc biệt đến phòng bếp xin một hũ ô mai chua, nếu Quý nhân ngồi xe cảm thấy khó chịu thì có thể ngậm một quả.”
Cố Nghi nghĩ đến phải đi xe ngựa, lại khổ sở nói: “Sáng nay không cần ăn bữa sáng, chỉ cần đóng gói một ít đồ ăn nhẹ, nếu đói thì ăn một chút lót dạ là được.”
Đào Giáp đáp vâng rồi rời đi.
Còn một khắc nữa là đến giờ Thìn.
Trời cuối cùng cũng sáng, Cố Nghi đi ra ngoài Tầm Tuyết điện thì bị gió lạnh trên núi thổi qua khiến cô hắt hơi.
Đào Giáp giúp cô buộc dây của áo choàng lại.
“Quý nhân ráng chịu một chút, tí nữa lên xe rồi sẽ không lạnh nữa.”
Cố Nghi đi về phía xe ngựa thì nhìn thấy Tiêu Diễn đội vương miện cao, trên người mặc áo choàng màu xanh đậm đang đứng trước xe ngựa.
Cô bước nhanh hơn, lúc bước lại gần liền khụy gối nói: “Vấn an bệ hạ.”
Tiêu Diễn liếc nhìn cô một cái rồi dời tầm mắt đi chỗ khác.
Cố Nghi nhạy bén cảm thấy rằng mình đang bị phớt lờ.
Cô thắc mắc nhìn Cao Quý công công đang đứng bên cạnh, nhưng Cao Quý công công lại cúi đầu không chịu nhìn cô.
Cố Nghi đứng ngơ ngác một lúc, sau đó quay lại thì nhìn thấy một cung nhân đang dẫn Triệu Uyển đi về phía này.
Sau đó cô lại khụy gối rồi nói: “Vậy thần thiếp… cáo lui…”
Cô khẽ cau mày, đi được vài bước, cô không khỏi quay đầu lại nhìn Tiêu Diễn, ánh mắt vừa lúc chạm phải ánh mắt của hắn.
Trước khi nụ cười giả tạo kịp xuất hiện trên khuôn mặt cô, Tiêu Diễn đã thờ ơ quay đi.
Cố Nghi: …
Triệu Uyển mặc áo choàng màu xanh đậm đang đi tới trước mặt Tiêu Diễn.
Cố Nghi dời tầm mắt, vén rèm leo lên xe ngựa.
Đào Giáp do dự một hồi rồi nói: “Quý nhân không cảm thấy bệ hạ đang tức giận với Quý nhân sao ạ?”
Ta cũng nghĩ vậy đó. Cố Nghi gật đầu cười khổ: “Nhưng ta không biết tại sao cả.”
Đào Giáp mạnh dạn suy đoán: “Hay là vì Triệu Tài nhân? Chẳng lẽ tối qua Triệu Tài nhân đã nói xấu Quý nhân với bệ hạ sao?”
Không đâu, đôi tình nhân nhà người ta đang yêu đương nồng thắm, tại sao phải nói xấu cô làm gì? Hơn nữa cô tự hỏi trong lòng, cô đối xử với nữ chính rất tốt mà!
Nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi của cô, Đào Giáp đoán: “Chẳng lẽ là vì bệ hạ không hài lòng với Triệu Tài nhân nên mới trút giận lên người Quý nhân?”