Cô ta hạ rèm xe xuống, thở dài: “Liễu Phiêu Phiêu chắc không thể ngồi yên được nữa đâu…”
Xuân Nha phụ họa: “Tháng 10 sắp đến rồi, Đức phi nương nương luôn yêu thích trò chơi đánh bóng, năm nay chắc cũng sẽ mời tất cả các phi tần đến chơi. Tiệp dư cần phải chăm sóc tốt mắt cá chân của mình trong khoảng thời gian này.”
Tiếng ngựa hí bên ngoài xe ngựa, đó là tiếng vó ngựa của các thị vệ đang thúc ngựa mở đường, cuối cùng thì cũng sắp vào thành.
Khi đi qua cổng cung điện, ngoại trừ xe hoàng gia, mọi người ở các xe khác đều phải xuống xe và đi bộ.
Cố Nghi xoa bắp chân, nhìn Tiêu Diễn. Nếu cứ ngồi thế này chắc chân cô không thể duỗi thẳng được nữa luôn.
Tiêu Diễn dựa vào thành xe, vẫn đang lật sách.
Cố Nghi suy nghĩ rồi nói: “Bệ hạ, sắp đến nơi rồi, tốt nhất là thần thiếp nên xuống xe thôi.”
Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng.
Cố Nghi gọi: “Làm phiền dừng xe lại.”
Nhưng xe ngựa không dừng lại.
Cố Nghi lúng túng nói: “Bệ hạ…”
Mê Truyện Dịch
Tiêu Diễn buông sách trong tay xuống, nói: “Dừng lại.”
Người đánh xe lập tức hét lên và siết chặt dây cương.
Cung nữ vén rèm lên, Cố Nghi cầm gậy đập chân bước xuống khỏi xe ngựa.
Xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước, Cố Nghi chậm rãi đi dọc theo đường cung, Đào Giáp từ phía sau đi tới.
“Quý nhân vất vả rồi. Lát nữa trở lại điện, nô tì sẽ xoa bóp cho Quý nhân!”
Cố Nghi gật đầu nói: “Đào Giáp, vẫn là ngươi đối xử với ta tốt nhất!”
Triệu Uyển xuống xe, ngay lập tức nhìn thấy Cố Quý nhân đang đi bộ phía trước.
Được ngồi cùng một chiếc xe ngựa với hoàng đế thì thật sự rất vinh dự.
Từ giờ trở đi, cô ấy sẽ sống trong cùng cung điện với Cố Quý nhân.
Cố Nghi lê đôi chân cứng ngắc của cô trở lại Hà Lạc điện.
Khi chuẩn bị bước vào điện, cô quay lại, nhìn thấy hai chiếc đèn lồng đang soi đường ở phía sau cô.
Nhìn kỹ hơn thì thấy là Triệu Uyển đang đến sống ở điện phụ của Hà Lạc điện.
Uyển Mỹ nhân trong sách sống ở Kiêm Hà điện, rất gần với điện phía trước, vì nằm cạnh Lạc Anh điện của Đức phi nên hai người thường xuyên tranh đấu với nhau.
Nhưng bây giờ Triệu Tài nhân phải sống trong Hà Lạc điện, sau này có thể cô sẽ phải luôn online tiếp tục sửa lại cốt truyện.
Trong lòng Cố Nghi nặng trĩu , nhưng sự việc đã đến mức này cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi đến ngày ra khỏi cung, trở thành một người phụ nữ giàu có!
Lúc này cô đặt mình vào vị trí của Triệu Uyển, quyết định tối nay tạm thời sẽ không giữ nữ chính lại để nói chuyện.
Lúc trước khi cô sống ở điện phụ của Tú Di diện, cũng thường hy vọng Vương Tiệp dư sẽ để cô yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-73-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi vừa suy nghĩ vừa đi vào điện chính của Hà Lạc điện.
Triệu Uyển nhìn theo bóng lưng của cô, hơi khựng lại, sau đó tiếp tục tiến vào điện.
Tú Hà hỏi: “Tài nhân, chúng ta phải làm gì đây? Có nên đến thỉnh an Cố Quý nhân không ạ?”
Triệu Uyển ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt: “Không cần, sáng sớm mai ta đến chính điện thỉnh an là được.”
Xương cốt Cố Nghi rã rời, sau khi tắm xong, cô nằm trên giường để Đào Giáp xoa bóp cho mình.
Lực tay của Đào Giáp rất mạnh, có thể định vị các huyệt đạo cực kỳ chính xác.
Cố Nghi thoải mái hưởng thụ một hồi, sau đó có chút ngượng ngùng nói: “Được rồi, ngươi ngồi trên xe cả ngày cũng mệt mỏi, đi ngủ sớm đi!”
Đào Giáp cười nói: “Nô tì không mệt, nô tì giúp Quý nhân xoa bóp thêm một chút nữa, ngày mai Quý nhân thức dậy không cảm thấy đau nữa.”
Cố Nghi: “Vậy… được thôi.”
Chưa đến giờ Thìn, Triệu Uyển ở bên điện phụ đã tỉnh dậy.
Cô ấy ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tấm rèm giường màu trắng ngà trên đầu.
Hà Lạc điện, hoàng đế muốn cô ấy trở thành quân cờ trong tay Cố Quý nhân.
Cô ấy không có ai để nương tựa, sự chăm sóc của Quý nhân khi cô ấy mới vào cung rất quan trọng.
Mà sự sủng ái của hoàng đế…
Triệu Uyển trở mình.
Một ngày nào đó, cô ấy sẽ nắm trong tay toàn bộ sự sủng ái của hoàng đế.
Tú Hà nghe thấy động tĩnh bên trong rèm, nhẹ giọng hỏi: “Tài nhân đã thức dậy rồi ạ?”
Triệu Uyển ngồi dậy: “Ừm, hầu hạ ta rửa mặt chải tóc đi.”
Qua một lúc, Triệu Uyển thấy Tú Hà bưng chậu nước về liền hỏi: “Cố Quý nhân ở chính điện đã dậy chưa?”
Tú Hà lắc đầu: “Lúc nô tì ra ngoài lấy nước, thấy đèn vẫn chưa thắp, cung nhân canh gác ban đêm cũng không có động tĩnh gì.”
Triệu Uyển gật đầu: “Ta biết rồi, lát nữa ngươi lại đi xem thử xem.”
Đợi mãi cho đến giờ Tỵ.
Cố Nghi cuối cùng cũng đã thức dậy.
Tối qua sau khi xoa bóp xong thật sự ngủ rất ngon giấc.
Cô duỗi người và bắt đầu rửa mặt.
Đào Giáp hỏi: “Hôm nay Quý nhân muốn ăn gì? Gần đây thời tiết trở lạnh, bữa sáng có cháo, bữa tối bảo phòng bếp nấu lẩu thì thế nào ạ?”
Cố Nghi gật đầu: “Được, được, cứ vậy đi! Cho thêm thịt cừu và củ cải trắng vào lẩu nữa.”