Sau khi Cố Nghi ngồi xuống, cô cung kính nói: “Tạ ơn bệ hạ đã ban chỗ ngồi.”
Tiêu Diễn nghe vậy thì nhướng mày, trong lòng bỗng trào lên một cơn bực bội không rõ nguyên do. Hắn ngước mắt lên nói: “Cố Nghi…”
Cố Nghi im lặng chờ đợi nhưng mãi không nghe thấy Tiêu Diễn nói tiếp.
“Bệ hạ?” Anh nói nốt đi chứ!
Tiêu Diễn lại hỏi: “Nàng đã gọi bữa tối chưa?”
Cố Nghi gật đầu: “Hôm nay thần thiếp gọi món lẩu bò.”
Hai người im lặng một lúc lâu.
Cố Nghi không đoán được liệu hắn có định đi tìm nữ chính không, nhưng vẻ mặt cau mày lặng thinh của Tiêu Diễn trông hơi đáng sợ. Cô ngập ngừng hỏi: “Bệ hạ có muốn ở lại dùng bữa không ạ?”
Tiêu Diễn nghe thấy giọng cô dè dặt, cẩn thận, lòng càng thêm khó chịu.
Cố Nghi… Trẫm thường ngày đối xử với nàng ra sao? Chỉ vì có lần khiển trách nàng, mà nàng lại sợ trẫm đến vậy sao? Hơn nữa những gì trẫm ban cho nàng, chẳng phải đúng như những gì nàng mong muốn sao?
Tiêu Diễn không nói một lời nào, đứng dậy rồi phất tay áo bỏ đi.
Cố Nghi ngơ ngác.
Đào Giáp pha trà xong quay lại, thấy người đi rồi bèn hỏi: “Quý nhân, bệ hạ đâu rồi?”
Cố Nghi cười gượng: “Ha ha.”
Vài ngày sau, Ti Tân Ti [2] đã gửi bản đồ sân chơi trò đánh bóng trong cung đến tay Cố Nghi.
Trò đánh bóng là dùng gậy gỗ để đánh bóng, đưa bóng vào các lỗ được đào sẵn dưới mặt đất, rất giống với môn golf hiện đại.
Bản đồ sân chơi chọn một góc trong ngự hoa viên, tuy không có địa hình núi đồi uốn lượn như được ghi chép trong Hoàn Kinh, nhưng cũng đã bố trí hòn non bộ, hoa cỏ và con đường đá quanh co khúc khuỷu.
Trong vườn có tổng cộng năm lỗ bóng, cạnh mỗi lỗ đều cắm cờ làm dấu. Bản đồ ghi rõ vị trí của lỗ bóng, cờ và các vị trí cơ bản để đánh bóng và giữ gậy.
Cố Nghi cẩn thận xem đi xem lại nhiều lần, sợ có sai sót gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-78-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cô xem xong liền hỏi Đào Giáp: “Thiệp mời đã gửi đến các cung rồi chứ? Triệu Tài nhân đã đưa các dụng cụ do xưởng thủ công chế tạo để Đức Phi nương nương xem qua chưa?”
Đào Giáp gật đầu: “Hôm qua Triệu Tài nhân đã mang tất cả dụng cụ đến Lạc Anh cung, chắc hẳn Đức Phi nương nương đã xem qua rồi.”
Cố Nghi: “Đợi khi dụng cụ được trả về cho Ti tân ti cất để dùng trong ngày diễn ra trò chơi đánh bóng, ngươi hãy nhanh chóng dẫn người đi kiểm tra một lượt, đặc biệt là các quả bóng. Mỗi quả bóng gỗ đều phải được cân đo kỹ lưỡng, đảm bảo không có sai sót gì.”
Đào Giáp nhíu mày: “Quý nhân sợ có người động tay động chân sao ạ?”
Cố Nghi gật đầu: “Đúng vậy. Đức Phi nương nương tổ chức trò đánh bóng vốn là để tiêu khiển cho bớt buồn chán, là một việc tốt. Các cung muốn gây ấn tượng đều lên kế hoạch, tính toán đánh bóng thế nào, hoàng thượng cũng sẽ đích thân đến dự, không tránh khỏi có kẻ có lòng dạ bất chính, gian lận để giành chiến thắng thì không hay.”
Đào Giáp: “Quý nhân thật sáng suốt! Ngày mai nô tì sẽ đi ngay!”
Cố Nghi thở phào nhẹ nhõm, vì Đào Giáp rất giỏi làm việc, mặc dù tính tình có chút thô lỗ, nhưng rất nhanh nhẹn.
Theo cốt truyện trong sách, trong cuộc thi đánh bóng mùa thu này, nữ chính đã chiếm lĩnh sân khấu và giành vị trí đầu tiên, nhưng lại bị Đức phi hãm hại vì quả cầu cô ấy dùng nặng hơn so với những quả khác, giúp cô ấy có lợi thế khi đánh bóng trên dốc và không bị gió thổi bay khi đánh trên mặt đất bằng phẳng. Vì vậy, Đức phi cáo buộc cô ấy gian lận, mưu đồ chiếm sủng ái, còn vì cô ấy là người chuẩn bị trận đánh bóng nên bị buộc tội dùng quyền mưu lợi, tội chồng thêm tội.
Nữ chính bị phạt quỳ bên ngoài Lạc Anh cung trong hai canh giờ, lại gặp đúng trời mưa lớn nên khiến cô ấy ốm nặng.
Thảm thật.
Sau này mới biết, tất cả đều là do Đức phi tự mình dàn dựng.
Còn bây giờ, Cố Nghi đã trở thành người chuẩn bị, chắc chắn không muốn trở thành kẻ gánh tội thay và có lẽ việc lần này nữ chính có bị sỉ nhục hay không… cũng không ảnh hưởng đến mạch truyện chính… phải không…
Đào Giáp thấy Cố Nghi đang cau mày suy nghĩ, bèn pha cho cô một tách trà rồi chuyển chủ đề: “Quý nhân… ngày mai là ngày lật thẻ rồi, có cần nô tì đi tìm Cao công công không?”
Kể từ sau chuyến đi đến Ô Sơn, Đào Giáp đã có thể nói chuyện trực tiếp với Cao công công mà không cần phải nhờ đến người trung gian là Lục Triều nữa.
Cố Nghi nghe vậy, không khỏi thấy đau đầu. Từ lần trước khi Tiêu Diễn bỏ đi, đến giờ cô vẫn không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Hơn nữa, theo tình tiết trong truyện, Tiêu Diễn chắc chắn sẽ lật thẻ của nữ chính.
Cố Nghi lắc đầu: “Không cần đâu.” Cô do dự nói: “Treo thẻ đỏ đi.”
Đào Giáp tính toán ngày tháng: “Không phải chứ… vẫn chưa đến ngày mà ạ?”
Cố Nghi phẩy tay: “Sắp đến rồi…”
Mê Truyện Dịch
Đào Giáp đành làm theo lời cô dặn.