Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 94: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:47:24
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong điện, lò hương tỏa ra mùi hương ấm áp, rèm giường buông xuống, lớp màn mỏng xếp chồng lên nhau.

Cố Nghi đang ngủ say, tư thế nằm ngửa với hai tay duỗi thẳng, lồng n.g.ự.c cô phập phồng nhẹ nhàng theo nhịp thở.

Ánh mắt Tiêu Diễn rơi xuống chân cô.

Phần bắp chân lộ ra ngoài chăn lụa, dưới ánh sáng mờ ảo từ ngoài cửa sổ hắt vào, hắn nhìn rõ một vết sẹo dài chừng nửa bàn tay trên đó.

Vết sẹo hơi nhô lên, trên bề mặt đã đóng vảy, lớp vảy sẫm màu tựa như những sợi tơ nhện chằng chịt. Tuy nhiên, xung quanh vảy còn có nhiều vết đỏ nhỏ, trông giống như dấu cào.

Tiêu Diễn không khỏi nhíu mày, nhưng vừa lúc đó thì nhìn thấy Cố Nghi khẽ cựa mình.

Vết sẹo ngứa ngáy vô cùng, dù đang say ngủ, cô vẫn vô thức giơ tay lên gãi. Nhưng lần này, cô không chạm được vào vết ngứa mà lại vô tình chạm phải thứ gì đó lành lạnh…

Thứ gì thế này!

Cố Nghi giật mình, mở to mắt hoảng sợ!

Xung quanh tối đen như mực, bên mép giường bỗng có một bóng người cao lớn đứng đó, bóng người phản chiếu dưới ánh trăng, che phủ một phần giường.

Máu trong người cô như dồn hết lên não, cảm giác chóng mặt xâm chiếm, cô không kiềm được hét lên: “Có thích…” Chữ “khách” chưa kịp thốt ra thì đã bị một bàn tay lạnh ngắt bịt miệng.

“Là trẫm! Không được la lên!”

Giọng nói của Tiêu Diễn!

Cố Nghi mở to mắt nhìn kỹ bóng người vừa ngồi xuống mép giường. Người đó tóc để xõa, đôi mày đen sắc sảo, quả nhiên là Tiêu Diễn!

Cô hít sâu mấy hơi, cố gắng làm dịu nhịp tim đập nhanh, rồi nhẹ nhàng kéo tay hắn ra, dùng giọng nhỏ thì thào hỏi: “Bệ hạ… sao lại đến đây?”

Má tôi ơi, anh muốn dọa c.h.ế.t tôi thì cứ nói thẳng ra!

Cố Nghi chớp mắt, đôi mắt dần quen với bóng tối, cô tập trung nhìn kỹ thì thấy Tiêu Diễn chỉ khoác hờ một chiếc thường phục màu đen, bên trong là áo lót trơn. Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên bên tai: “Trẫm nửa đêm không ngủ được… nên đến thăm nàng.”

Cố Nghi ngẩn người.

Là sao nữa?

Tiêu Diễn thấy cô ngồi ngây ra trên giường, giọng nói chứa đầy sự trách móc: “Vết thương của nàng đã đóng vảy, không nên gãi nữa. Giờ đã có nhiều vết cào thế này rồi, nếu sơ ý làm rách chảy m.á.u ra thì vết thương này lại phải dưỡng thêm một thời gian lâu nữa…”

Cố Nghi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ thấy chuyện này thật vô lý. Tiêu Diễn nửa đêm không ngủ, chạy sang đây dọa cô, lại còn trách mắng cô nữa?

Thật là phi lý quá mức!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-94-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Cô cố nở một nụ cười gượng gạo: “Thần thiếp xin ghi nhớ.”

Tiêu Diễn thấy cô lộ vẻ không kiên nhẫn, biết rõ do cô bị đánh thức đột ngột nên trong lòng không vui.

Hắn đứng dậy nói: “Ta cũng thăm xong rồi, nàng ngủ đi.”

Cố Nghi thầm nghĩ: …Mẹ nó, tôi làm sao ngủ được nữa!

Nhưng không thể làm trái lệnh vua, cô đành phải nằm xuống, nhưng khi Tiêu Diễn rời giường, hắn đứng trước màn trướng lại không hề rời đi.

Chuyện gì nữa đây! Anh còn định tiếp tục đứng đây nhìn tôi ngủ nữa hay sao!

Ánh mắt Tiêu Diễn dần tối lại, vừa rồi vì động tác của Cố Nghi mà mấy sợi dây buộc trên áo cô không biết khi nào đã bị cởi ra, để lộ chiếc yếm lụa màu xanh dương bên trong. Trong bóng tối, vẫn có thể nhìn thấy lớp vải gấm sáng bóng, phần cổ trắng mịn lộ ra như tuyết, đường cong ở vai mềm mại, dưới ánh trăng nhìn vô cùng quyến rũ.

Mê Truyện Dịch

Trong đầu hắn chợt nhớ đến những khoảnh khắc hai người bọn họ từng kề cận, âu yếm. Nghĩ lại thì cũng đã hơn một tháng rồi.

Đêm tĩnh lặng, hương thơm ấm áp bao quanh, trong lòng Tiêu Diễn dâng lên một làn sóng nóng bỏng.

Cố Nghi vừa nhắm mắt thì cảm nhận được một luồng gió thoảng qua. Cô quay đầu lại thì thấy Tiêu Diễn đã cởi áo choàng đen khoác bên ngoài ra rồi cúi người bước lên giường.

Đôi mắt cô tràn đầy sự kinh ngạc. “Bệ hạ!”

Tiêu Diễn lại vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, đôi môi mềm mại áp sát vào tai cô, thì thầm: “Trẫm sẽ cẩn thận, không đụng vào chân nàng là được…”

Tiêu Chó!

Cố Nghi giãy giụa muốn lật người lại, nhưng lại bị Tiêu Diễn giữ chặt, chỉ cảm nhận được sau gáy một luồng lạnh buốt. Những cái đụng chạm dịu dàng, mềm mại như cánh bướm lả lướt, nhẹ nhàng rơi xuống…

*

Cố Nghi tỉnh dậy.

Chân bị thương của cô thực sự không còn vấn đề gì, nhưng cô lại thấy đau lưng, mỏi eo, đầu gối thì bầm tím.

Tiêu Diễn thì đã sảng khoái rời đi, trước giờ Mão đã rời chính điện. Tới vào ban đêm, đi cũng vào ban đêm, đến vội vàng rồi đi cũng vội, chẳng khác nào một vị khách vô tình.

Đào Giáp ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên đầu gối cho cô, ngơ ngác hỏi: “Sao Tiệp dư lại bị thương ở đầu gối thế này?”

Cố Nghi uống một ngụm trà nóng, trả lời: “Nửa đêm ta ngủ không yên, đá trúng cột giường.”

Đào Giáp ngây thơ nói: “Tướng ngủ của Tiệp dư xấu đến mức nào mà phải đá bao nhiêu cái mới bầm tím thế này được chứ!”

Loading...