Cố Nghi suýt nữa bị sặc trà.
Đào Giáp, có phải ngươi đang nói xéo ta không…
Cố Nghi lắc đầu nói: “Thực ra cũng không đau lắm.” Cô cúi đầu nhìn, thấy ngón trỏ và ngón giữa của Đào Giáp hơi sưng đỏ, giống như hai củ cà rốt nhỏ thì ngạc nhiên hỏi: “Tay ngươi bị sao vậy?”
Mê Truyện Dịch
Đào Giáp vội vã giấu tay vào trong tay áo, đáp: “Tiệp dư thứ tội, tay nô tì… bị lạnh cóng nên nứt da rồi.”
Cố Nghi “À” một tiếng: “Vậy ngươi lấy thẻ bài của Hà Lạc điện đến Thái Y viện lấy thuốc mỡ trị nứt da đi, dù sao đầu gối ta giờ cũng không còn đau nữa!”
Đào Giáp ngừng tay, lí nhí nói: “Tạ ơn Tiệp dư.”
Đợi đến khi Đào Giáp rời đi, Cố Nghi vẫn chờ mãi mà không thấy bát thuốc an thần nào được đưa tới.
Tiêu Chó, chẳng lẽ đây là cách anh chăm sóc khách hàng sao? Chẳng lẽ thật sự tùy tiện đến vậy, ngay cả việc quan trọng như thế này cũng quên luôn hả?
Cô âm thầm tính toán thời gian, cảm thấy chắc vẫn an toàn.
Tại điện phụ của Hà Lạc điện, Tú Hà đưa một bát thuốc màu nâu đến trước mặt Triệu Uyển, nói: “Tài nhân, hoàng thượng thương yêu Tài nhân nên đã ban cho một bát thuốc an thần. Tài nhân mau dùng đi ạ.”
Triệu Uyển nhìn bát thuốc, chỉ cảm thấy như bị một cái tát mạnh vào mặt.
Tối qua, Triệu Tài nhân ở Hà Lạc điện đã được ghi vào đồng sử [1], cho nên hôm nay cô ấy mới nhận được bát thuốc an thần này.
Cô ấy chậm rãi bưng bát thuốc lên uống từng ngụm, trong miệng đầy vị đắng chát.
Hoàng đế rõ ràng không tin cô ấy, nhưng lại muốn cô làm bia đỡ. Đối với hoàng đế, cô ấy vẫn còn là người có thể lợi dụng.
Trong Lạc Anh cung, Đức phi nắm chặt quyển đồng sử đến mức mép giấy cứng hằn lên cả dấu tay.
Đông Thảo quỳ gối bên cạnh khuyên nhủ: “Nương nương bớt giận!”
Đức Phi bực bội đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng khách: “Bảo ngươi đi điều tra chuyện ở biệt cung Ô Sơn, điều tra thế nào rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-95-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Đông Thảo đáp: “Nô tì đã mua chuộc một cung nữ theo hầu Cung Tiệp dư, cô ấy nói rằng Triệu Mỹ nhân ở Ô Sơn quả thực đã được hoàng thượng triệu đến Huyền Vũ các. Cô ấy còn nói sở dĩ Triệu Mỹ nhân được hoàng thượng ưu ái là vì cô ta đã cứu Cung Tiệp dư trên núi Ô Sơn. Khi đó, thế núi rất hiểm trở, Cung Tiệp dư vô ý trượt chân, Triệu Mỹ nhân dùng thân mình đỡ Cung Tiệp dư, không tiếc việc mình bị thương chân… Sau đó, cô ta còn che ô cho hoàng thượng, luôn tìm cách nịnh nọt…”
Đức Phi cau mày: “Cứu Cung Tiệp dư? Bị thương chân?”
Đông Thảo gật đầu: “Đúng vậy, nô tì còn nghe nói là Tề Đô thống đã cõng cô ta xuống núi…”
Đức Phi nhẹ nhàng vuốt lớp son móng tay trên đầu ngón: “Hóa ra… là vậy…” Cô ta cười khinh thường: “Ngươi đi nghe ngóng thêm xem, vị Tề Đô thống này… và Triệu Mỹ nhân của chúng ta có phải còn có cuộc gặp gỡ nào khác không?”
Một kẻ chuyên nịnh nọt thì dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.
Sau giờ Ngọ, Vương Tiệp dư từ Tú Di điện đến Hà Lạc điện thăm Cố Nghi.
Chuyện vết sẹo trên chân của Cố Tiệp dư, cô ta đã nghe từ lâu, nên lúc nhìn về phía Cố Nghi, ánh mắt hiếm hoi lộ ra vẻ thương xót.
Vương Tiệp dư giả vờ dùng khăn lụa lau khóe mắt: “Cố muội muội thật đáng thương, lại gặp phải kẻ xấu trong ngự hoa viên…”
Cố Nghi cười gượng một tiếng: “Phiền Vương tỷ tỷ bận tâm rồi.”
Vương Tiệp dư thở dài thườn thượt: “Cố muội muội vốn là người được sủng ái nhất trong cả hậu cung, giờ đây vừa mới bị thương chân thì đã bị kẻ tiểu nhân như vậy thừa cơ lợi dụng, thật khiến tỷ tỷ lo lắng thay cho muội.”
Không cần thiết phải vậy đâu.
Cố Nghi mỉm cười nói: “Tỷ tỷ nói vậy là không đúng rồi. Triệu Mỹ nhân dung mạo xinh đẹp, lại giỏi nữ công gia chánh, cũng biết chơi đánh bóng, hiện nay tuy phải tạm ở điện phụ của Hà Lạc điện, nhưng tiền đồ về sau khó mà nói trước được…” Cô nên tỉnh táo lại, đừng gây sự và chống đối lại người có hào quang của nhân vật chính nữa!
Vương Tiệp dư thấy Cố Nghi mặt mày ung dung thản nhiên, bèn uống một ngụm trà rồi đổi giọng: “Hiện nay hoàng thượng chưa có con nối dõi, ngôi vị hoàng hậu lại bỏ trống, trong hậu cung này ai mà sinh được hoàng tử đầu tiên cho hoàng thượng thì đó chính là trưởng hoàng tử. Dù sau này sủng ái có giảm sút thì có sao, muội muội nói xem?”
Cố Nghi nghe vậy, lông mi khẽ rung.
Tiêu Diễn ở trong truyện cũng chưa từng có con, phần kết truyện dừng lại ở chỗ hắn và Triệu Uyển sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, có lẽ sau đó hắn mới để Triệu Uyển sinh con nối dõi.
Cố Nghi mỉm cười: “Vương tỷ tỷ, lời nói chân thành này của tỷ tỷ, muội muội xin nhận. Nhưng ân sủng đều là ân điển của vua, sủng hay không, tất cả đều do ý của hoàng thượng. Tỷ hay muội cũng chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi mà thôi.”
Vương Tiệp dư tức giận vì Cố Nghi không tranh đấu, lắc đầu nói: “Muội là chủ nhân của cả một điện, việc xử lý một Mỹ nhân ở điện phụ thì có gì khó khăn đâu chứ!”