Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 96: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:47:29
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nghi khẽ nhíu mày: “Đúng là không khó…” Cô chậm rãi nói tiếp: “Nhưng quy củ trong cung cũng vẫn còn đó, Triệu Mỹ nhân không hề bất kính, thiếp thân cũng không thể can thiệp gì được.”

Vương Tiệp dư thấy cô như khúc gỗ mục không thể đẽo được, đành chán nản nói: “Đã vậy thì tỷ cũng không khuyên muội nữa, hôm khác tỷ lại đến thăm.” Nói xong, cô ta thật sự quay người rời đi.

Trong hậu cung, mỗi người đều có mưu toan riêng, thế là một ngày như vậy cũng trôi qua trong sự ồn ào.

Sau giờ Tuất, cửa cung Chu Tước mở rộng. Thị vệ canh cổng nhìn thấy một người mặc quan phục màu lam, trên thêu họa tiết phi ngư, đầu đội mũ trùm mạn che mặt từ cổng cung bước ra, liền đồng loạt quỳ xuống: “Tham kiến Cao công công.”

Cao công công mỗi lần ra khỏi cung đều đội mũ trùm vải đen, mọi người đã quá quen thuộc. Người dắt ngựa đã đợi sẵn bên ngoài cửa Chu Tước, chỉ thấy Cao công công nhanh chóng leo lên ngựa, phóng thẳng đi.

Con ngựa đen phi nước đại vào thành, sau đó dừng lại trước một quán trà ở phía Tây thành. Cửa quán đóng chặt, chỉ có cánh cửa phụ hờ hững mở ra trong con ngõ nhỏ là có thể ra vào.

Trong con hẻm tối om, ánh sáng yếu ớt từ khe cửa hắt ra, như một lưỡi đao bén đang ló ra, hé lộ chút sắc nhọn của mình.

Tiêu Diễn từ trên ngựa bước xuống, đẩy cửa bước vào. Hai ảnh vệ mặc đồ đen quỳ xuống nói: “Kẻ trộm đã bị bắt, nên xử lý thế nào đây ạ?”

Mê Truyện Dịch

Tiêu Diễn vén tấm mạn bằng vải đen lên, nhìn kỹ người mặc áo xám đang ngồi trên ghế trong phòng. Khuôn mặt hắn ta bình thường đến nỗi dù có từng thoáng thấy trong cung cũng không thể nhớ ra nổi.

Áo choàng trên người hắn ta đầy vết roi, m.á.u loang lổ khắp nơi.

Tiêu Diễn phất tay, hai ảnh vệ lập tức lui ra khỏi phòng. Hắn tiến lại gần người áo xám, mím môi cười nhẹ, như đang tán gẫu: “Ngươi đã ẩn nấp trong cung bao lâu rồi?”

Người áo xám mặt đầy m.á.u me, chỉ cười khinh thường, không đáp lời.

Tiêu Diễn lại cười: “Đàm Nguyên Đường xảy ra hỏa hoạn, vậy mà ngươi vẫn không thể cứu Thái phi ra được, đúng là vô dụng…”

Người áo xám ngẩng đầu lên nhìn hắn với ánh mắt đầy căm hận.

Tiêu Diễn bất ngờ tiến lên một bước, đưa tay bóp chặt lấy xương hàm của hắn ta, chỉ nghe “rắc” một tiếng.

Người áo xám toàn thân run lên, trong mắt hiện rõ nỗi đau đớn, mồ hôi to như hạt đậu lấm tấm trên trán, nhưng hắn ta vẫn không thốt ra câu nào.

Tiêu Diễn khẽ “Hừm” một tiếng, buông hàm của hắn ta ra: “Ngươi tự hạ độc khiến mình câm? Hay ngươi vốn đã là người câm rồi?”

Nói xong, hắn vén áo bào ngồi xuống chiếc ghế tre trước mặt người áo xám: “Thủ đoạn này không giống của Tiêu Luật…”

Tiêu Diễn ngẫm nghĩ một lúc, khẽ nhíu mày, một tay chống cằm, cười nói: “Vậy… ngươi là người nhà họ Tề, hay là nhà họ Liễu?”

Người áo xám cụp mắt, không nói lời nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-96-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Tiêu Diễn đứng dậy, rút thanh trường kiếm đặt bên cạnh rồi vòng ra sau lưng người áo xám. Lưỡi kiếm chạm đất, tạo ra âm thanh ken két đinh tai.

Người áo xám toàn thân cứng đờ, nhắm chặt mắt lại, nhưng đôi tay bị trói sau ghế đột nhiên thả lỏng.

Tiêu Diễn bất ngờ giơ kiếm c.h.é.m đứt sợi dây trói tay hắn ta: “Trẫm cho ngươi một con đường sống, nếu ngươi có thể tự mình bước ra khỏi căn phòng này thì trẫm sẽ tha mạng cho ngươi.”

Người áo xám nghe giọng điệu của Tiêu Diễn nhẹ nhàng như mèo vờn chuột, trong lòng càng thêm quyết tâm, lập tức cúi người rút ra con d.a.o ngắn giấu trong giày ra. Đây là cơ hội cuối cùng mà hắn ta tự dành cho mình.

Tiêu Diễn cười nhạt, nhìn thấy hắn ta lao đến liền né sang một bên, chỉ nhẹ nhàng vung kiếm lướt qua bên cổ hắn ta, lập tức những giọt m.á.u nhỏ li ti trào ra.

Người áo xám run rẩy ôm lấy cổ, vội vàng lao về phía cửa.

Tiêu Diễn bỗng nhiên nhấc chân đạp mạnh lên vạt áo của hắn ta.

Người áo xám loạng choạng ngã nhào xuống đất.

Tiêu Diễn cầm trường kiếm, mạnh mẽ đ.â.m thẳng vào bắp chân dưới đầu gối hắn ta, m.á.u b.ắ.n tung tóe.

Người áo xám run rẩy như lá rụng trong gió.

Tiêu Diễn bình thản hỏi: “Đau không?”

Vừa dứt lời, hắn rút kiếm ra, rồi lại đ.â.m thêm một nhát vào vết thương m.á.u đang chảy đầm đìa kia.

Người áo xám đau đớn há miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào, chỉ biết nằm co ro trên mặt đất, run lên từng hồi.

Tiêu Diễn đứng thẳng dậy, gọi: “Vào đi.”

Hai ảnh vệ bước vào, thấy trước n.g.ự.c áo lam của hắn đã dính đầy máu, lập tức cúi đầu hỏi: “Xử lý thế nào đây ạ?”

Tiêu Diễn nheo đôi mắt lưu ly màu nâu sẫm, suy nghĩ một lát rồi nói: “Chặt đầu hắn ta rồi mang đến cho Thái phi nương nương để bà ta còn có cái để tưởng nhớ.”

“Vi thần tuân chỉ.”

Sau giờ Hợi, Cố Nghi sau khi rửa mặt chải tóc xong, lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Cô liếc nhìn vết thương trên chân mình, nhẹ nhàng chạm vào. Chỗ da thịt ở vết sẹo vẫn còn phồng lên, mềm mềm.

Loading...