“Tạ ơn bệ hạ.”
Tiêu Diễn không đáp lại, chỉ cất bước đi lên núi.
Mê Truyện Dịch
Đường núi phủ đầy tuyết, nhưng bước chân của Tiêu Diễn vẫn vững vàng.
Cố Nghi ngẩng đầu nhìn những cành cây phủ tuyết, tuyết trắng xen lẫn màu xanh của lá, thật sự rất đẹp.
Tiêu Diễn dường như luôn là người nói được làm được.
Hắn nói sẽ đưa cô đi ngắm tuyết, cô vốn nghĩ đó chỉ là một câu nói đùa. Nhưng ngay ngày đầu tiên tuyết rơi, hắn thực sự đã đưa cô đi.
Nghĩ lại thì lần duy nhất Tiêu Diễn nói mà không giữ lời chính là lúc ở biệt cung Ô Sơn, hắn từng nói sẽ không để cô vượt qua Cung Tiệp dư.
Cố Nghi khẽ hít mũi, rồi lại cúi đầu dựa vào hõm cổ Tiêu Diễn. Ngoài mùi tuyết lạnh từ rừng thông, còn có mùi hương đàn hương thoang thoảng từ tóc Tiêu Diễn.
Khóe miệng cô bất giác nhếch lên, nhưng vừa nhoẻn nửa nụ cười, cô liền kìm lại.
Trong cảnh tình này, cô bỗng dưng hỏi: “Sau này bệ hạ… có cõng Triệu Mỹ nhân lên núi không?”
Triệu Mỹ nhân…
Tiêu Diễn không hiểu, hỏi lại: “Trẫm cõng Triệu Mỹ nhân lên núi làm gì?”
Vì hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhau đến suốt đời đó!
Mặc dù Tiêu Diễn có chút tàn nhẫn, nhưng hắn quyết đoán, tính cách kiên định, sau này nếu hắn yêu ai say đắm…
Đột nhiên Cố Nghi cảm thấy có chút ghen tị với nữ chính, sao lại thế này…
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng tự cảnh tỉnh mình, không thể như vậy! Mình không thể từ một fan đẩy thuyền trở thành fan only được!
Cố Nghi cười gượng: “Thần thiếp… chỉ hỏi vu vơ thôi…”
Tiêu Diễn bật cười: “Thế sao nàng không hỏi Đức phi, Thục ph
i, Cung Tiệp dư hay Vương Tiệp dư…?”
Cố Nghi đành hỏi: “Vậy bệ hạ có cõng Đức phi, Thục phi, Cung Tiệp dư hay Vương Tiệp dư lên núi không?”
Tiêu Diễn cười khinh thường: “Trẫm là người khuân vác chắc?”
Cố Nghi: …
Cô thuận thế áp mặt lên bờ vai rộng của Tiêu Diễn, nhẹ nhàng hít một hơi.
Hơi thở của Tiêu Diễn chậm rãi, tuyết rơi trên cành cây, âm thanh rơi xuống nghe tí tách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-99-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Càng lên cao, tuyết càng dày, dày khoảng một thước, mỗi bước chân lún xuống phát ra tiếng sột soạt.
Cố Nghi quấn chặt tấm áo lông trên lưng, ấm áp dễ chịu. Tiêu Diễn lại nâng cô lên một chút, cô áp sát vào lưng hắn, dường như có thể nghe thấy nhịp tim hắn đập nhanh hơn, từng tiếng thình thịch hòa cùng nhịp đập trái tim cô.
Khoảnh khắc này giống như một khoảng thời gian bị đánh cắp, không có trong sách, như một tia nắng hiếm hoi trong mùa đông, một chút ấm áp đầy xa xỉ.
Cố Nghi hít mũi, lấy hết can đảm nói: “Thần thiếp sau này dù có tóc bạc da mồi, vẫn sẽ nhớ hôm nay, bệ hạ đối xử tốt với thần thiếp, thần thiếp sẽ nhớ mãi!” Dù sau này xuất cung làm một phú bà giàu có rồi thì tôi cũng sẽ không quên anh đâu!
Tiêu Diễn nghe vậy khẽ sững người, khóe miệng nhếch nhẹ, nhưng lại lạnh giọng nói: “Cố Nghi, nàng tốt nhất là nhớ cho kỹ!”
Hắn im lặng trong chốc lát, chỉ nghe tiếng tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.
Hắn hạ giọng nói: “Đối xử tốt với trẫm.”
Giọng điệu này như một lời cầu xin yếu đuối khiến lòng Cố Nghi tan chảy, n.g.ự.c cô dâng lên một cảm giác xót xa tràn ngập.
Phải làm sao đây, tôi cảm thấy mình sắp trở thành fan only của Tiêu Diễn rồi!
Trên tường thành, ánh mặt trời dần nhạt, tuyết trắng bay lả tả, ánh chiều tà nhuốm vàng những bông tuyết, cả bầu trời đầy tuyết như những mảnh vàng đang rơi xuống.
Tú Hà thấy Triệu Mỹ nhân đã đứng bên cửa sổ từ lâu, liền lên tiếng: “Mỹ nhân, người vẫn đang ngắm tuyết sao? Cẩn thận mắt đấy, đừng ngắm lâu quá…”
Triệu Uyển đã thấy xe ngựa rời đi từ lúc trưa, giờ đã gần tới giờ Dậu.
Cố Tiệp dư và hoàng thượng đã đi đâu?
Trong lòng cô ấy không yên, tuy Kính Sự phòng đã dỡ thẻ ngọc của Cố Tiệp dư, nhưng Cố Tiệp dư không bị hoàng đế vứt bỏ như những người trong hậu cung nghĩ.
Nếu thực sự là bị vứt bỏ, tại sao lại có xe ngựa đến đón đi, ân sủng không hề suy giảm?
Hôm ấy, hoàng thượng rời đi giữa đêm, có phải đã đi tìm Cố Tiệp dư hay không…
Triệu Uyển không dám nghĩ thêm nữa, bàn tay cô ấy vô thức vuốt ve miếng ngọc bội hình thỏ trắng trong túi áo.
Liệu có phải cô ấy nên nói hết tất cả mọi chuyện với A Diễn không… Nếu nói ra, liệu hắn có thôi nghi ngờ cô ấy… liệu hắn sẽ nhìn cô ấy bằng con mắt khác không…
Tú Hà thấy Triệu Uyển mặt mày ủ rũ, liền lên tiếng khuyên: “Lễ Vạn Thọ sắp tới rồi, Mỹ nhân chắc chắn sẽ gặp lại bệ hạ thôi… Các cung đang chuẩn bị quà lễ, Mỹ nhân đã nghĩ xem tặng gì cho bệ hạ chưa ạ?”
Triệu Uyển nghe vậy thì suy nghĩ một lúc.
Phải rồi, còn lễ Vạn Thọ, vẫn còn cơ hội.
Trong lòng cô ấy đã có kế hoạch, bèn định dặn Tú Hà đi làm việc. Nhưng cô ấy chợt nghĩ Tú Hà còn nhỏ tuổi, mới vào cung, sợ cô ấy sai sót nên cầm ô rồi cùng Tú Hà đến Ti Chế Ti.
Hai chủ tớ đi qua ngự hoa viên thì tình cờ gặp Đức Phi nương nương đang dạo bước ngắm tuyết, dường như cũng đang thưởng thức cảnh tuyết.