cách nhỏ nhoi  chẳng  tác dụng gì. Ta  lùi ,    áp sát , nước bọt  phun đầy mặt .
 
"Rốt cuộc  thua kém tên Chu Đình Diệp  ở điểm nào chứ? Hắn , ngoài cái mã  thì còn  gì? Chỉ vì  là con chính thê, còn  là con  thất ? Tại  nàng cũng giống như phụ hoàng, thà chọn  chứ nhất quyết  chọn ?"
 
Ta:...
 
"Ngài... ngài thật sự     thật lòng?"
 
Chu Cẩm Thành ánh mắt sầm xuống: "Đương nhiên."
 
"Phải, ngài nghĩ  cũng . Ngài chẳng  quyền thế gì, gia tộc cũng chẳng hiển hách, ngoài cái danh hiệu Vương gia  thì  chẳng còn gì cả, ngu ngốc hơn cả Hoàng thượng, chọn ngài mới là kẻ mù mắt. Quan trọng nhất là ngài  xí."
 
Ta cố tình chọc giận , mong  nổi cơn thịnh nộ mà bóp c.h.ế.t   đánh  bất tỉnh nhân sự. Còn hơn là     nhảm khi tỉnh táo.
 
 đáng tiếc là   đánh giá quá thấp , còn   quá tự ti. Nam nhân đó tỏ  cáu kỉnh, nhưng   giận dữ như  tưởng tượng.
 
“Tống Yến, nàng cho rằng      chiêu trò nhỏ nhặt  của nàng ? Ta  gặp  nhiều nữ nhân như nàng, bề ngoài trông quý phái nhưng      thế nào với cách cư xử của   giường. Nếu  đoán đúng thì hoàng  của  vẫn  chạm  nàng  ? Nàng yên tâm, giờ đây cả hành cung  đều là  của . Đêm nay  sẽ cho nàng  thế nào là cực lạc. Qua đêm nay, gạo  nấu thành cơm ,  xem còn ai thèm rước nàng nữa..."
 
Hắn  dứt lời, tay liền luồn   eo , bắt đầu cởi đai lưng. Dược tính dần ngấm  ,  chẳng còn sức lực để phản kháng, ngay cả cử động một chút cũng khó khăn.
 
Chứng kiến cảnh , lòng  như rơi xuống vực thẳm, chỉ còn  nỗi tuyệt vọng cùng cực. "Thế là hết thật ! Không ngờ   bại ở nơi !"
 
Ta thầm than thở trong lòng, đang định thử cắn lưỡi tự vẫn thì bỗng  thấy tiếng binh khí va chạm ngoài sân. Chu Cẩm Thành   thì thầm chửi rủa một tiếng  dừng tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-nu-nhan/11.html.]
 
Gần như cùng lúc đó, cánh cửa phòng "ầm" một tiếng  đạp tung. Thoáng chốc, Thẩm Vân Tú từ bên ngoài xông  như thần tiên giáng thế.
 
Chu Cẩm Thành  Thẩm Vân Tú đánh ngất bằng một cây trường thương đỏ rực. Thấy  bất tỉnh, Thẩm Vân Tú vội vàng chạy đến ôm chầm lấy .
 
Đều là nữ nhi, chẳng hiểu  nàng   sức mạnh phi thường đến . Nàng ôm  chạy một mạch về phòng mà chẳng hề thở dốc.
 
Trái ,   thở dốc  ngừng vì dược tính  xộc lên đầu.
 
"Ngươi cố nhịn một chút, Đoan phi sẽ mang giải dược đến ngay. Ta  lấy nước cho ngươi."
 
Làn da Thẩm Vân Tú thật mát lạnh,  thoang thoảng mùi hương dễ chịu. Khi nàng buông  ,  bỗng thấy lưu luyến khôn nguôi.
 
Thấy nàng  sắp rời ,  theo bản năng đưa tay níu lấy vạt áo nàng.
 
"Thẩm Vân Tú,  thơm quá... Người dùng loại hương liệu gì ?"
 
Ta mơ màng níu lấy vạt áo, dụi đầu  lòng nàng. Thực   chẳng màng gì đến hương thơm, chỉ   vùi  trong vòng tay nàng  mà thôi.
 
Hình như nàng  nhận  ý đồ của  nên vội vàng đẩy  , giọng  cứng rắn: "Giống loại hương trong cung của ngươi."
 
Dứt lời, nàng khẽ thở dài như đang dỗ dành một đứa trẻ, giọng  bỗng dịu dàng hẳn.
 
"A Yến, nàng trúng độc , ngoan ngoãn chờ , cố gắng nhịn một chút."