Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa - Chương 190: Quần chúng rất thích những câu chuyện có kết thúc viên mãn (3)
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:55:13
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/70ByQbCbPw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong điện chìm im lặng, Vũ Văn Lan về phía Thái Hậu, còn tính thêm gì nữa.
Thật ngay cả bản cũng ngờ rằng Thái Hậu sẽ lệnh đưa Chu phi đến cung Ngọc Chân để tu hành, còn tưởng rằng cùng lắm Thái Hậu cũng chỉ giáng cấp bậc của nàng mà thôi, cho nên chuẩn sẵn tâm lý thuyết phục Thái Hậu trừng phạt nàng nghiêm khắc hơn nữa.
Nào thái độ của Thái Hậu cứng rắn như thế, xem bà thất vọng về Chu phi .
Đương nhiên, quyết định cũng ảnh hưởng lớn đến Chu gia, cho nên chắc chắn Thái Hậu sẽ gánh chịu áp lực lớn.
Nghĩ như thế, Vũ Văn Lan định bụng sẽ thêm gì đó để an ủi Thái Hậu.
Nào còn kịp nghĩ nên cái gì, Thái Hậu thầm than thở trong lòng:【Nửa cuộc đời của , rốt cuộc sống vì cái gì thế ?】
~~
Lúc , trong điện Cam Lộ, Yến Xu hóng xong bộ sự việc cùng với hệ thống, nàng nhịn tấm tắc khen ngợi trong lòng.
Người xưa câu nếu thì sẽ chết, Chu phi thật đúng là một ví dụ sáng giá cho câu .
việc Thái Hậu chủ động ngỏ ý đưa cháu gái đến cung Ngọc Chân như thế thì hẳn là bà hết hy vọng đối với nhà đẻ của .
Hơn nữa từ việc cũng thể tình cảm giữa bà và Mục phu nhân hề chút giả dối.
Vì cho bạn một câu trả lời thích đáng, bà đến tận mức , đây là điều khó .
Hệ thống tiếp:【Dù lúc khi Thái Hậu đau khổ vì mất đứa con ruột thịt thì cũng chỉ một Mục phu nhân chịu ở bên an ủi và thật lòng suy nghĩ cho bà mà thôi, còn đám chị em và ruột thịt bên nhà đẻ thì chỉ lo quan tâm đến vinh hoa phú quý.】
Yến Xu thở dài trong lòng.
Cũng , nếu của phủ Thừa Ân Công thật sự coi Thái Hậu như thì họ bồi dưỡng con gái thật , đó đưa trong cung để trợ thủ đắc lực của Thái Hậu.
Đáng tiếc bọn họ nuôi dưỡng Chu phi thành bộ dáng như bây giờ, bản còn ở ngoài cung ăn chơi đàng điếm xa hoa dâm dật, tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ tiểu lục nhiều đến mức thể gộp thành một đội bóng đá.
Hút m.á.u một phụ nữ đang cực khổ sinh tồn trong cung đó thỏa thuê vui chơi như thế, bọn họ thật đúng là một đám quỷ hút m.á.u mà!
Chậc chậc, nếu thì tính Thái Hậu cũng đáng thương lắm chứ, dẫu gì Mục phu nhân cũng cứu con gái, nửa cũng trở về, giờ chỉ còn chờ con gái khỏe mạnh thì cả gia đình thể đoàn tụ , tóm là một cái kết hậu.
Thôi , vì giúp bọn họ một phen, nàng cũng nên bắt đầu chuyện chính thôi.
Nàng thổi thổi tờ bản thảo mới xong, đó lệnh cho Nhẫn Đông: “Em mau đưa nó cho bệ hạ , là nhờ bệ hạ giúp chuyển nó cho Trâu đại nhân để xuất bản.”
Nhẫn Đông vội bẩm , đó cầm bản thảo đến cung Càn Minh.
Ba mươi phút , Trâu học sĩ đáng thương cuối cùng cũng nhận xấp bản thảo mà hằng mong nhớ, khi xong thì ông rơm rớm nước mắt đưa nó cho tiệm bán sách, cuối cùng mới về đến ngôi nhà yêu quý mà xa cách bao lâu nay.
~~
Không hề bất ngờ, tác phẩm mới của Tiêu Dao Công Tử đưa thị trường thì hưởng ứng tích cực.
Bởi vì lâu mới tác phẩm mới cho nên các độc giả – những chờ đợi mòn mỏi – lập tức giải phóng sự nhiệt tình và nhung nhớ của bằng cách mua sắm điên cuồng, cũng vì thế nên cho dù chỉ mới nửa ngày mà bọn họ mua sạch hàng tồn kho của các hiệu sách, khiến các cửa tiệm thức trắng đêm để in thêm, kết quả vẫn cung đủ cầu.
Chờ khi xong chuyện xưa , mỗi đều bất ngờ với những tình tiết ly kỳ bên trong, đó vô cùng đồng cảm với nhân vật chính.
Không ít đều rơm rớm nước mắt khi tới cảnh gia đình họ đoàn viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-phi-cua-tram-chi-muon-an-dua/chuong-190-quan-chung-rat-thich-nhung-cau-chuyen-co-ket-thuc-vien-man-3.html.]
Trong lúc đầu đường cuối ngõ đều đang nhiệt tình thảo luận về câu chuyện , nhân vật chính trong câu chuyện đó hề .
——
Trải qua hai ba ngày nghỉ ngơi, thể của Nghê Hướng Vãn khỏe hẳn.
Sau khi trưng cầu ý kiến của Khương ngự y xong, Mục phu nhân cẩn thận kể cho cô bé về thế của .
Ban đầu, như bà thật sự lo lắng, bởi vì bà sợ đứa con m.á.u mủ ruột rà của sẽ oán hận .
Nào cô bé chẳng hề oán hờn, ngược còn sà trong n.g.ự.c của bà , : “Giờ thì con thể đường đường chính chính gọi là , đây là ước mơ từ bé của con đó, con vui mừng còn kịp, thể giận ạ!”
Mục phu nhân nở nụ mà nước mắt rưng rưng, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm để hai cha con họ gặp mặt.
Tông đô tư – vốn quen sóng to gió lớn – lúc nên , kết quả để một cô bé mới 13 tuổi chủ động tới quan sát , đó nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cha ơi, thì cha của con là một vị hùng đầu đội trời chân đạp đất, cao lớn dũng như thế ạ?”
Mắt Tông Hưng Hải nhòe lệ, trong lòng xúc động thôi, chỉ thể : “Cha để con một suốt mười mấy năm nay thì nào xứng với cái danh hùng.”
Cô bé : “Vậy phạt cha chăm sóc cho con thật nhé.”
Nói xong, cô bé giơ tay lau nước mắt cho cha chủ động ôm lấy ông .
…
Mấy ngày , Nghê Hướng Vãn cứ quấn quýt lấy cha hỏi hỏi , bầu khí giữa hai cha con vô cùng mật.
Gánh nặng đè nén trong lòng của Mục phu nhân lập tức tan biến, bà dành chút thời gian tới mặt của Thái Hậu để giãi bày nỗi lòng.
“Thần phụ tất cả những chuyện mà Thái Hậu từng vì thần phụ, thần phụ cảm động thôi, thật sự cách nào báo đáp cho đủ. Hiện giờ Vãn Nhi khỏe , thần phụ cũng còn gì băn khoăn nữa, xin Thái Hậu hãy đồng ý cho thần phụ xuất gia tu hành ạ.”
Chỉ như thì bà mới giữ gìn mặt mũi cho bạn , cũng gây ảnh hưởng tới con trai của .
Nào Thái Hậu mắng bà : “Bà tìm đàn ông , con gái cũng khỏe , giờ còn xuất cái gì nữa? thấy bà vẫn còn vấn vương ông lắm, mà trong lòng ông thì cũng hình bóng của bà, nếu thế thì hai cứ tới cùng , cho Hướng Vãn một gia đình chỉnh luôn. Chỉ là góa phụ tái giá thôi mà, việc gì khó khăn .”
Mục phu nhân thở dài: “Miệng lưỡi đời đáng sợ lắm, chỉ sợ trong thiên hạ sẽ chỉ trích thần phụ là liêm sỉ mất.”
Nào Thái Hậu đưa một quyển tiểu thuyết cho bà , : “Người trong thiên hạ thể chỉ trích bà ? Đây là tiểu thuyết mới xuất bản, bà thử mà xem.”
Tiểu thuyết?
Mục phu nhân hiểu mô tê gì, đành nhận lấy thử.
Bà càng thì mặt mũi càng đỏ bừng, cuối cùng dùng tay bụm mặt, : “Đây… đây rõ ràng là đang về thần phụ mà. Ôi, thật còn mặt mũi nào để xem tiếp nữa.”
Thái Hậu : “Chuyện gì mà mất mặt? Không giấu gì bà, quyển tiểu thuyết là do Hoàng đế cho đấy, kết thúc hậu của nó thì hẳn là bà cũng hiểu thái độ của Hoàng đế . Người dân bên ngoài cũng tán thưởng về cái kết của câu chuyện , nhiều vì gia đình của bà, tuy bọn họ đó là bà, nhưng cho dù thì bọn họ cũng sẽ thấu hiểu và thông cảm cho bà thôi.”
Mục phu nhân mà sửng sốt thôi, thì đây là cái của đời đó ?