Âm Hôn: Diễm Quỷ Một Lòng Trèo Lên Giường Của Bác Sĩ Pháp Y - Chương 17: Anh, xin lỗi
Cập nhật lúc: 2025-12-17 07:18:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hồ ly nhỏ tội nghiệp xuống cái chân của , nó đang kẹp trong một chiếc bẫy thú, m.á.u me đầm đìa.
Cô bé nhíu mày, quỳ xuống đất, dùng cánh tay nhỏ bé của sức lay cái bẫy.
Thế nhưng cô bé chỉ mới chừng mười tuổi, gầy yếu, chút sức lực nào.
Chỉ chốc lát , cô bé thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại bệt xuống đất.
Ngay lúc , bầu trời bỗng nhiên mây đen giăng kín, sấm chớp đùng đoàng.
Lòng hồ ly nhỏ chợt lạnh, dường như kiếp của sắp đến .
Trong nháy mắt, mưa lớn trút xuống, cô bé hồ ly nhỏ, đảo mắt một cái chạy mất.
Hồ ly nhỏ bóng lưng rời của cô bé, cũng trách cô, chỉ tuyệt vọng chờ đợi kiếp ập đến.
Thế nhưng ngờ rằng, từ xa hai bóng tới.
Nguyên lai là cô bé , dắt theo một trai trẻ tuổi tới.
Cậu bé chừng mười lăm mười sáu tuổi, dáng cao gầy.
“Anh, mau cứu hồ ly nhỏ , thì nó dính mưa cảm lạnh mất.”
Cô bé nghiêm túc kéo tay bé .
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
“Cái nha đầu điên , gây thêm phiền phức cho .”
Cậu bé lòng bĩu môi, nhưng cũng bắt tay .
Ra tay thuần thục, bé cứu hồ ly nhỏ khỏi bẫy thú.
Cô bé vui, giằng lấy con hồ ly thương ôm chặt lòng, theo bé chạy ào chiếc lều ở phía xa.
Sau hồ ly nhỏ mới , họ là hai em, tên Đường Vô Ưu, cô em gái tên Đường Miểu Miểu.
Cả nhà bốn nhân cuối tuần dã ngoại, ngờ gặp mưa lớn.
Bố của Đường Miểu Miểu khéo là bác sĩ, nên băng bó vết thương cho hồ ly nhỏ ngay tại chỗ.
“Anh ... là bố em ?” Nghe đến đó, nhịn mà cất tiếng hỏi.
Anh gật đầu, tiếp:
“ , chính là bố em, Đường Diên và Tô Như Tâm. Sau khi họ cứu , mưa cũng tạnh, bố em nhận điện thoại của bệnh viện, tạm thời ca phẫu thuật quan trọng, cần về, thế là ông liền đưa em và trai em lái xe về gấp. Không ngờ gặp một chiếc xe tải lớn, tông thẳng , xe của các em lật xuống vách núi.”
Nước mắt nhòa hai mắt , lúc đó chút ấn tượng nào.
Mười năm , em t.a.i n.ạ.n xe nên mất trí nhớ, còn lúc đó đúng lúc học thêm, nên cùng cả nhà.
Thì lúc đó, trai lừa dối .
“Bố em c.h.ế.t ngay tại chỗ, em và trai em ở hàng ghế , trai em dùng để ôm lấy em, cho nên em là thương nhẹ nhất lúc đó.”
Anh , đôi mắt phượng cũng dâng lên một lớp sương mờ.
“Vậy còn thì ? Lúc đó ở ?” Giọng run rẩy .
“Anh ở trong lòng em, vốn dĩ em định ôm về nhà nuôi.”
Anh đến đây, nở một nụ thê lương.
Anh lúc đó, trai thật sự của em vẫn còn một thở, liên tục gọi tên em.
đầu em cứ chảy m.á.u ngừng, hôn mê bất tỉnh.
Anh trai cứ ôm em như , khẽ gọi tên em, bàn tay từ từ trượt xuống khỏi em.
“Ý là, thực trai em... lúc đó, c.h.ế.t ?”
Nghe đến đó, thành tiếng.
“ . Lúc đó vẫn hóa thành hình , còn thương. Sau đó sấm trời đùng đoàng, kiếp của cũng đến, ba đạo sét đồng thời đ.á.n.h xuống , hầu như đ.á.n.h cho linh hồn tan nát. Anh cảm nhận còn là hồ ly nữa, bắt đầu từ từ biến hóa. Ngay lúc đó, em bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt phượng đáng thương , cứ thế chằm chằm.”
Anh đến đây, giọng cũng nghẹn ngào.
“Sau đó, con hồ ly ngốc từ bỏ cơ hội tự thành hình, nhập t.h.i t.h.ể của trai em, hòa một thể với .”
Một giọng già nua vang lên ở ngoài cửa, nguyên lai là Long Bà.
"Tại , tại là...?" sững sờ lắng câu chuyện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/am-hon-diem-quy-mot-long-treo-len-giuong-cua-bac-si-phap-y/chuong-17-anh-xin-loi.html.]
Cho dù đây Âm Dương Nhãn, nhưng mà cái thứ gọi là hồ ly tinh , cứ ngỡ chỉ phim truyền hình thôi.
Mà bây giờ, chuyện thật quá kinh .
"Bởi vì như , mới thể che giấu phận của hơn để bảo vệ em. Thế giới , ngoài con thì còn nhiều dị loại khác. Bọn lặng lẽ che giấu phận, sống giữa nhân gian, nhưng mà trong Huyền Môn sẽ dựa khí tức để tìm đến gây phiền phức."
Sắc mặt chợt lạnh .
Huyền Môn, chính là những thứ như đạo thuật Mao Sơn, ví dụ như... Long Bà?
"Vậy còn dì Chu thì ? Dì cũng là hồ ly tinh ?"
Từ khi ký ức, nương tựa mà sống cùng với trai và dì Chu.
"Không, dì Chu là . Dì phận của . Nếu em để ý, thể biến mất khỏi thế giới của em."
Giọng trầm, một đôi mắt phượng rủ xuống, mắt .
Nhớ từng chuyện trong quá khứ, hồi nhỏ nghịch ngợm.
Tuy ký ức, nhưng những đứa trẻ khác luôn mắng là đồ mồ côi.
Lần nào cũng đ.á.n.h với bọn họ, đó mời phụ .
Và đàn ông mắt , từ khi trưởng thành, luôn đóng vai phụ để đến trường họp cho .
Anh bao giờ để chịu ấm ức. Cho dù cô giáo khó đến mức nào, bắt xin thì cũng chỉ bênh chằm chặp.
Anh thà để chuyển trường chứ cũng cúi đầu mấy đứa nhóc ranh đ.á.n.h .
Anh , em gái của tuyệt đối sẽ để ngoài bắt nạt.
Hồi nhỏ một dạo sức khỏe yếu, chính là thời gian bình phục vụ t.a.i n.ạ.n xe, luôn đau đầu rõ lý do.
Anh khi đó đến mười sáu tuổi ngày ngày xem sách y bố để để tự học.
Tây y thì chuyển sang Đông y, trong nhà lúc nào cũng sực nức mùi t.h.u.ố.c bắc do sắc.
Lần nào cũng tự uống thử , thấy vấn đề gì mới đưa cho uống.
Lúc đó, sắc mặt lúc nào cũng trắng bệch.
Sau châm cứu thể giúp khôi phục trí nhớ, liền tự châm lên để thử nghiệm, mãi cho đến khi tay còn chỗ nào lành lặn, mới dám thử châm cho .
Đáng tiếc là nó hiệu quả gì, mà sợ đau, nên đành từ bỏ.
Anh nhớ chuyện cũng cả, dù thì những ngày tháng , đều sẽ ở bên .
"Anh, em xin , em nên trách ."
dậy ôm chầm lấy .
Cho dù là hồ ly tinh, thì cũng là trai của em từ lâu .
Nếu , thì Đường Miểu Miểu những năm qua thể nào sống vô tư lự như .
Cuối cùng cũng hiểu tại trai luôn cô độc lạnh lùng như , bởi vì là .
"Miểu Miểu, em sợ nữa ?"
Anh do dự đặt tay lên lưng , giọng mang một tia chắc chắn.
"Không sợ, mãi mãi là trai của em."
vùi đầu vai , nức nở.
"Ngoan, đừng nữa, nữa là đấy."
Anh dịu dàng , giống như lúc nhỏ, nhẹ nhàng xoa đầu .
Sau đó, mắt sưng húp cả lên vì , Long Bà đưa cho hai lá bùa vàng, bảo dán lên mắt.
Chỉ chốc lát , liền cảm thấy một luồng khí mát lạnh ập tới, ngay đó, nước mắt tuôn từ khóe mắt.
Đợi đến khi nước mắt ngừng chảy, mở mắt thì thấy mắt còn đau, cũng sưng nữa.
Văn hóa Trung Quốc quả nhiên bác đại tinh thâm, cái gọi là Huyền Môn , hề thua kém y học chút nào.
--------------------