Sau khi bộ phim “Những Ngày Ở Biển Xanh” kết thúc chuỗi công chiếu, cả giới điện ảnh về nó suốt nhiều tháng.
Tô Vân nhận giải biên kịch xuất sắc, còn Tĩnh Dao mệnh danh là “nữ hoàng trở ”.
Thế nhưng khi còn mải chạy theo những bản tin, hai họ — lặng lẽ biến mất.
Không rời mãi mãi, mà là về một nơi gió, đồng cỏ, biển nhưng yên ả hơn cả tiếng lòng.
Quê của Tô Vân — một thị trấn nhỏ ven biển phía nam, nơi cô từng lớn lên, và cũng là nơi cô hứa một ngày nào đó sẽ khi tìm bình yên.
Chiếc xe chạy qua những cánh đồng muối trải dài, trắng lóa nắng.
Tĩnh Dao tựa cửa kính, ánh mắt trong veo.
“Chị từng nghĩ, ngày sẽ đưa ai về đây ?”
“Có.”
“Ai thế?”
“Một đủ dũng cảm để chịu gió mạnh.”
Tĩnh Dao , sang:
“Vậy chắc em hợp. Em quen với đèn flash , gió xi nhê .”
“Đèn và gió khác , Dao . Đèn soi sáng tạm thời, gió cuốn mãi mãi.”
“Nếu là gió của chị thì ?”
“Thì em để nó thổi cả đời.”
Tiếng vang trong gian mở, tan mùi biển mặn và mùi nắng.
Nhà Tô Vân nhỏ thôi, tường sơn trắng, cửa gỗ xanh nhạt. Trước hiên giàn hoa giấy hồng phấn, nhà là bờ biển cũ.
Mẹ cô — một phụ nữ tóc hoa râm, mắt hiền, thấy con gái ôm chầm lấy, chẳng gì ngoài hai chữ: “Về ?”
Khi bà sang Tĩnh Dao, chỉ hiền:
“Nghe bảo con là diễn viên. Ở đây gì xa hoa , chịu khó nhé.”
“Con thích ạ. Ở yên mới cần gì.”
Tối hôm đó, họ ăn cơm cùng .
Mẹ Tô Vân kể chuyện ngày xưa con gái trốn biển nhật ký, bảo rằng “sóng hiểu lòng hơn .”
Tĩnh Dao , sang Tô Vân, thấy cô cúi đầu, đôi tai đỏ ửng.
Sáng hôm , gió nhẹ, tiếng sóng đập vách đá.
Tĩnh Dao thức dậy sớm, mặc áo khoác len, chân trần bãi biển.
Cô thấy Tô Vân đang tảng đá, cầm máy cũ.
“Chị gì đó?”
“Quay biển. Muốn giữ hình ảnh .”
“Để phim nữa ?”
“Không. Để khi còn ai nhớ, biển vẫn còn nhớ .”
Tĩnh Dao xuống cạnh, im lặng một lúc, hỏi:
“Nếu nhớ chị mãi, chị còn cần biển ?”
“Chị vẫn cần. , chị nhớ cùng ai đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/am-thanh-cua-bien-trong-tim-em/chap-19-mua-ha-o-noi-gio-nghi.html.]
Ánh nắng chiếu lên mái tóc cô, lung linh như từng mảnh vàng nhỏ.
Tĩnh Dao đưa tay, gạt một sợi tóc rối tai Tô Vân.
Không ai thêm gì nữa, nhưng lặng giữa hai mềm như thở.
Một tuần, hai tuần.
Không còn lịch trình, còn báo chí.
Họ chợ cùng Tô Vân, giúp dân làng gỡ cá, xem trẻ con thả diều.
Buổi chiều, Tĩnh Dao học cách nướng bánh. Cô vụng về, bột văng khắp bàn.
Tô Vân , :
“Trên phim em đóng vai nữ chính hảo, ngoài đời thì... bột cũng thua em.”
“Vì phim em chị.”
Câu trả lời khiến Tô Vân sững một chút, bật , ánh mắt ấm như nắng.
Đêm xuống, họ ngoài hiên, ánh đèn vàng hắt nhẹ lên hai khuôn mặt.
Tiếng sóng xa xa như khúc hát ru.
“Tĩnh Dao .”
“Dạ?”
“Nếu ngày mai thành phố, em sợ ?”
“Sợ chứ. nếu chị ở đó, em sợ.”
Ngày cuối cùng ở thị trấn, họ biển sớm.
Trời sáng hẳn, nhưng mây nhuộm hồng.
Tô Vân lấy trong túi một vỏ ốc nhỏ, đặt tay Tĩnh Dao:
“Ngày nhỏ chị nhặt ở đây. Người bảo vỏ ốc sẽ thấy tiếng biển.”
“Thật ?”
“Không . nếu em áp tai , thấy cả giọng chị.”
Tĩnh Dao khẽ áp vỏ ốc lên tai, khẽ:
“Nghe thấy .”
“Nghe thấy gì?”
“Nghe thấy ‘đừng xa quá’.”
Gió thổi qua, mang theo mùi muối và mùi kỷ niệm.
Trên bầu trời, chim hải âu bay thành từng đôi.
Tĩnh Dao xoay , thẳng Tô Vân:
“Em sẽ . Dù chị tin .”
“Chị tin. Vì gió hôm nay, mang tên em .”
Bình minh lên.
Sóng vỗ chân, nhẹ như cái chạm đầu tiên.
Giữa bầu trời mở, hai nắm tay — còn là diễn viên và biên kịch, còn là ai đóng vai ai.
Chỉ là Tô Vân và Lục Tĩnh Dao, hai con học cách yêu thương bao giông bão.