“Chị ơi, em đến  thì chị cũng đừng khách sáo quá, cứ tự nhiên nhé. Giờ chị cũng lấy chồng , là phụ nữ  gia đình, mấy phép tắc tiếp khách  nọ chắc bên nhà chồng dạy hết , em cũng chẳng cần lặn lội tới đây để dạy .”
Cách  năng và tư thế , chẳng khác gì bà chủ nhà.
“Haha, Vũ Khiết đúng là  đùa thật.”
 bật , chỉ nghĩ rằng cô bé  vẫn như hồi bé, thích đóng vai   lớn để chơi đùa thôi.
 dù cố , câu  của em cũng khiến   chút suy nghĩ.
Trường đại học của Vũ Khiết cách nhà  chỉ mất hai tiếng bay.
Vậy mà em bây giờ mới đến,   khỏi thắc mắc.
“Vũ Khiết, đám cưới chị qua mấy hôm , em là  mua  vé máy bay ?”
“Em lái xe tới đó chứ! Mua vé máy bay tốn  bao tiền?”
Em hí hửng nheo mắt, ánh mắt lấp lánh tự hào như thể đang khoe chiến tích.
  bất ngờ.
“Nhà em mua ô tô  ? Sao   chị ?”
Nhà   một đại lý xe . Nếu Vũ Khiết cần xe,     thể cho em quyền sử dụng miễn phí 10 năm, cả phí bảo hiểm và bảo dưỡng  cũng lo hết.
Chưa kể, tiền máy bay và phí     chuyển cho  em tổng cộng hai vạn tệ.
Em vẫn đang là sinh viên, chỉ cần chuyên tâm học tập là đủ, mấy việc sinh hoạt lặt vặt   đều  đỡ đần cho em.
 giờ thì  hai vạn đó   đủ ?
 còn đang định  điều đó thì   Vũ Khiết bật  mỉa:
“Nói chị  để  gì? Một bà nội trợ    như chị,  gì về xe cộ chứ?”
“Mỗi tháng ráng lắm cũng moi  từ chị vài ngàn nhét kẽ răng,  đủ để em trả góp chiếc xe,  mua thêm vài bộ quần áo thôi.”
Nói xong, dường như nhận   lỡ lời, em bỗng nín bặt, cau mày   đầy nghi ngờ:
“Chị đừng  là định đòi  tiền vé máy bay đấy nhé?”
“Em  cho chị , tụi em còn tốn  ít tiền phí cao tốc đó.”
“Giờ chị cưới xong , bọn em còn   ăn miếng tiệc nào, chị cũng  trả phần đó cho bọn em chứ!”
 c.h.ế.t lặng.
Ý em là, mỗi tháng tiền  gửi, em đem  trả góp mua ô tô?
 bắt đầu cảm thấy khó chịu.
 nghĩ , bao lâu  gặp, coi như đó là phần thưởng  dành cho em  bao năm học hành vất vả.
“Vũ Khiết, đám cưới chị  qua , nhưng chị vẫn để dành bó hoa cưới cho em. Những ngày qua em cũng  liên lạc gì, chị   em thế nào, đang bận gì…”
  kịp  hết, thì Vũ Khiết  ngắt lời bằng một nụ  gượng gạo:
“Chị , đừng   mấy chuyện đó nữa.”
“Em   nhà em , chị đang thiếu tiền nên định trừ tiền hỗ trợ của em  đúng ?”
 sững ,  hiểu nổi.
 nghĩ kỹ ,  lẽ do bên trường  phản hồi  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-chao-da-bat-bugp/chuong-2.html.]
Có thể bên tài chính còn đang xử lý? Chưa cập nhật kịp?
Nên Vũ Khiết mới hiểu lầm là  ngừng gửi tiền?
Nghĩ ,  cố mỉm , nhẹ giọng giải thích:
“Vũ Khiết, chị  từng  là sẽ ngừng hỗ trợ em. Chị chỉ  liên hệ với trường, chuyển khoản tiền  thẻ sinh viên của em, như  sẽ tiện cho việc học và sinh hoạt hơn…”
Ai ngờ,   đến ba chữ “thẻ sinh viên” Vũ Khiết bỗng nhiên bùng nổ:
“Đầu chị  hỏng  ?!”
 ngẩn , nụ  c.h.ế.t cứng  môi.
“Em còn bênh vực chị với nhà em đấy! Không ngờ chị  những  mà là ngu ngốc! Ngu đến mức nên mang  trưng trong viện bảo tàng luôn !”
Vừa mắng, Vũ Khiết  nhổ nước bọt xuống chân .
“Chị là cái thá gì? Nói cho tiền là cho,  chuyển cho trường là chuyển!”
“Chị tưởng  là ai mà dám coi cả nhà em như chó mà xoay như chong chóng  hả?!”
Dù    tính đến , đến lúc  gương mặt  cũng lạnh hẳn .
“Vũ Khiết, chị   em  hiểu nhầm gì , nhưng thật sự chị   ý . Ý chị chỉ là… hy vọng em  thể sống  hơn một chút thôi.”
Vũ Khiết tưởng  đang xuống nước, gương mặt vẫn đầy ngạo nghễ, như thể  xé xác   moi hết từng đồng từng cắc .
“Chị chuyển tiền cho trường ? Vậy khác gì ném cho chó ăn? Chị gọi ngay cho trường, bảo họ nhả  tiền của !”
 cau mày.
“Chuyển  thẻ sinh viên của em thì  gì  ? Như  tiện hơn cho em khi mua đồ, mà chị cũng dễ theo dõi để hỗ trợ kịp thời.”
Vũ Khiết càng mắng dữ dội hơn.
“Chị đúng là lắm chuyện! Thẻ với chẳng thẻ, mắc mớ gì đến chị? Còn đòi liên hệ với trường? Chị là cái thá gì?”
“Chị cứ ngoan ngoãn chuyển khoản cho    ?   là kiểu đàn bà nội trợ, việc gì cũng lèm bèm rách việc!”
  em, lòng lạnh hẳn .
 ngừng một chút, giọng chậm rãi nhưng ánh mắt  lạnh như băng:
“Nếu em   còn cần đến sự giúp đỡ của chị nữa, thì chúng  dừng ở đây thôi.”
“Từ nay  còn liên quan gì . Chị cũng sẽ  xen  chuyện của em nữa.”
Vừa dứt lời, nét mặt Vũ Khiết hoảng loạn hẳn.
Em lập tức bước  gần, nắm lấy tay  đầy lo lắng.
“Phịch” Em quỳ thẳng xuống chân .
“Chị ơi, là  của em, chị đừng giận mà!”
“Tại nhà em đang túng thiếu quá… Em học hành cũng cần tiền, nên mới  bậy  bạ thôi… Chị đánh em , chị đánh em  ?!”
Vừa , Vũ Khiết  nắm tay  mà tự vả  mặt .
  cảnh đó mà lòng cũng chùng xuống.
Dù  cũng là đứa bé   dõi theo suốt bao năm.
“Chị, đừng giận mà… Mẹ em  em sắp đến gặp chị,  chuẩn  một tháng trời để  món trứng ngâm nước tiểu trẻ con cho chị đó, bên ngoài  mua  , đều là mang tấm lòng cả…”
“Không cần khách sáo thế .”