Bị hai người nam nhân ôm ở giữa, Hoàng thị đang đối diện với cửa, nhìn thấy có người xông vào, lập tức kinh hãi.
“A~ thả ra, thả ra.”
Hai người nam nhân còn đang nhắm mắt gầm gừ.
“Hoàng phu nhân...”
Thanh Liên đương nhiên nhận ra Hoàng phu nhân, trong lòng kinh ngạc, quay đầu báo với chủ tử.
“Phu nhân, bên trong... bên trong là Dung gia Hoàng phu nhân.”
“Cái gì? Còn không mau cho người kéo ra. Mau đi thông báo cho Dung đại nhân, chuyện này chúng ta không dễ xử trí đâu.”
Các vị phu nhân vừa nghe là phu nhân của Dung lang trung, ai nấy đều như bị tiêm m.á.u gà, ào ào lao đến cửa.
“Đây không phải là kép hát trong gánh hát sao!”
“Tuổi tác lớn như vậy mà còn biết chơi thật.”
“E là Dung lang trung không được rồi.”
“Chắc chắn. Nếu không sao có thể chạy ra ngoài tìm kép hát?”
Ba người lúc này đều đã tỉnh táo lại, nhưng cứ người này kéo người kia, người kia níu người nọ, không chịu rời ra.
“Đau, đau, đau.”
“Mau tránh ra, tránh ra!”
Hoàng thị khóc lóc kêu la. Xong rồi, sao lại thế này, sao lại ở đây? Rõ ràng là nàng đi xem Bạch thị mà.
Nàng nhìn về phía Bạch Chỉ Nguyệt trong đám đông.
“Là ngươi, nhất định là ngươi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-107.html.]
“Cái gì là ta? Cả ngày hôm nay ta còn chưa nói chuyện với bà, cũng không đi tìm bà. Xảy ra chuyện liền loạn cắn người. Hay là mau chóng tách nhau ra đi, ba người dính vào nhau như vậy coi sao được.”
“A... các người mau tránh ra, đừng nhìn, đừng nhìn.”
Hai người nam nhân không còn quan tâm ai đau ai khó chịu, cố gắng gượng tách ra.
“A...”
Hoàng thị bị ném xuống đất. Hai người kia vơ lấy quần áo định nhảy xuống hồ bỏ chạy.
Bạch Chỉ Nguyệt rút s.ú.n.g ra, b.ắ.n vào chân họ.
“Hừ, làm hại Hoàng phu nhân rồi còn muốn chạy trốn!”
Hai người đó ngay khoảnh khắc tỉnh lại đã biết, họ đều đã bị Bạch Chỉ Nguyệt tính kế. Không, phải nói là bị nàng nhìn thấu rồi phản kế.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Vốn định đào tẩu để giữ lại chút mặt mũi cho chủ tử, về rồi sẽ lĩnh tội, không ngờ lại bị nàng giữ lại.
Cả hai ôm chân kêu la.
Lúc này, gia đinh đến báo tin đã dẫn theo Dung Dương và con trai là Dung Cảnh Cùng đang thở hổn hển đến nơi. Tô Thần Cương theo sát phía sau. Các vị khách nam khác thì không đến, nghe nói là Hoàng phu nhân xảy ra chuyện, họ không tiện đến.
Các phu nhân nhanh chóng nhường đường cho Dung Dương, ánh mắt nhìn ông ta mang theo vẻ khinh thường, châm biếm, thương hại, đủ loại thần sắc.
Dung Dương ngay khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, tim gan đều như vỡ nát.
Ông ta điên cuồng đá đánh ba người, đặc biệt là Hoàng thị, cứ như muốn đá c.h.ế.t người ta cho hả giận.
Mắt thấy tiếng gào của Hoàng thị đã nhỏ dần, Tô Thần Cương gọi Dung Cảnh Cùng:
“Dung công tử, còn không mau ngăn phụ thân ngươi lại. Hôm nay là ngày đầy tháng của con ta, mà lại để các người làm bậy. Chuyện nhà các người về tự mình xử lý, đừng làm bẩn Hầu phủ của ta.”
Tô Thần Cương biết Hoàng phu nhân xảy ra chuyện, trong lòng rất vui. Mình còn chưa ra tay, Dung gia đã tự xảy ra chuyện trước.
Tuy nhiên, người tuyệt đối không thể c.h.ế.t ở Hầu phủ được.