“Nghe cho rõ, ta muốn là các người phải xin lỗi bản phu nhân, bồi thường hai vạn lượng bạc trắng, xem như là bồi thường cho con trai ta vì đã làm hỏng tiệc đầy tháng của nó.”
Tưởng lấp l.i.ế.m cho qua là không thể nào.
“Xin mời các vị làm chứng.”
Có người đồng ý, có người không lên tiếng. Bạch Chỉ Nguyệt cũng không để tâm. Dung Dương chỉ cảm thấy mình chắc chắn sẽ thắng, cho nên đồng ý rất dứt khoát.
“Vậy nếu thực sự có người hãm hại thì sao, phu nhân sẽ thế nào?”
“Có Hầu gia xử trí rồi!”
Dù sao cũng không đến lượt các người định đoạt.
Dung Cảnh Cùng đang quỳ tại chỗ lại hướng Tô Thần Cương lạy một cái.
“Xin Hầu gia cho biết ý kiến.”
Tô Thần Cương suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu. Nếu là Bạch thị làm thì cũng không sao, dựa vào việc này để làm mất mặt Dung gia, cắt đứt ý niệm của Dung thị, lại có thể phế bỏ Bạch thị, một mũi tên trúng ba con nhạn, đối với hắn không có tổn thất gì.
Tâm tư vừa mới mềm lòng muốn giữ lại Bạch thị, nếu nàng tự tìm đường chết, cũng không cần phải giữ lại nữa.
“Cho dù là phu nhân, làm sai thì cũng phải bị phạt.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Các vị phu nhân kia càng muốn biết kết quả. Màn kịch thê thiếp tranh đấu kéo dài này, không tận mắt thấy kết quả thì không yên tâm. Cứ nghe đồn bên ngoài làm sao bằng chính mắt chứng kiến sự thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-109-vien-thuoc-noi-that-the-hien-uy-luc.html.]
Bạch Chỉ Nguyệt cũng không thèm nhìn bộ mặt tra nam của Tô Thần Cương.
“Chỗ ta vừa hay có viên thuốc nói thật. Uống vào hỏi gì sẽ nói đó, rất đơn giản. Chân tướng rốt cuộc thế nào, hỏi một cái là biết ngay.”
Viên thuốc nói thật thì không có, nhưng nước thuốc thì có thật. Nàng đã cho nước thuốc vào một viên sô cô la rỗng ruột, sớm đã đặt sẵn trong tay.
Nghe thấy có thứ đồ này, cha con Dung Dương mắt co rụt lại.
“Ai biết trong tay ngươi rốt cuộc là thứ gì, có lẽ là thứ khống chế lòng người thì sao.”
“Ông cũng thật buồn cười. Khống chế thế nào, thuốc đưa cho ông, ông đến khống chế xem nào?
Chỉ cần cho thuốc vào miệng, đợi nửa khắc là có thể hỏi. Chỉ cần hỏi mấy câu là được: Hai người nam nhân này là người của ai, chủ tử là ai? Ông nghi ngờ họ bị trúng thuốc, vậy cứ hỏi thuốc là do ai đưa? Tại sao lại đến đây?
Rất đơn giản đúng không. Để ông làm, để ông hỏi, còn có vấn đề gì nữa không?”
“Ta... ngươi...”
Dung Dương không tin thật sự có loại thuốc này tồn tại. Ông ta cho rằng Bạch Chỉ Nguyệt đang dọa mình, muốn ông ta lùi bước.
“Được, cứ nghe theo ngươi!”
Ông ta nhìn về phía hai người nam nhân. Lúc này họ đều đã mặc xong quần áo, quỳ trên đất. Hoàng thị cũng đã được quấn lại, đặt ở một bên.
Hai người nam nhân tự biết sau việc này họ không thể sống nổi, nhưng có thể vì chủ tử làm một việc cuối cùng, chỉ cầu chủ tử tha cho người nhà. Ba người lặng lẽ nhìn nhau, khẽ gật đầu, giao dịch đã được xác lập.
Người đầu tiên được cho uống viên thuốc nói thật chính là kẻ đã nuốt viên thuốc do chính mình mang theo. Hơn mười phút sau, thấy người đó không có gì thay đổi, Dung Dương càng thêm yên tâm.
Ông ta mở miệng hỏi: “Chủ tử của ngươi là ai?”