Nàng trong lòng nghĩ đi nghĩ lại. Hầu gia gần đây rõ ràng không coi trọng thái độ của Dung thị, hơn nữa Dung gia mất mặt lớn như vậy, tính kế phu nhân lại tự mình bị tính kế ngược, Hầu gia xem ra cũng tức giận. Nếu có thể mượn cơ hội trừ bỏ Dung thị, làm nàng ta không thể ngóc đầu dậy nữa, khế ước của mình khẳng định có thể lấy về, sẽ không bao giờ phải lo lắng bị bán đi.
Mặc kệ độc này có phải do Dung thị sai người hạ hay không, đều phải đổ cho nàng ta.
Lưu thị biết phu nhân đây là đang lợi dụng nàng, nhưng thì sao chứ, người không vì mình, trời tru đất diệt.
Hạ quyết tâm, nàng mang theo Hoàn nhi hướng phòng bếp lớn đi.
Chim nhỏ số 3 vội vàng chạy đến chủ viện bẩm báo.
“Lưu thị đã đi phòng bếp lớn!”
“Tốt! Cứ biết nàng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, có thể phản bội Dung thị bò lên giường thì đã nhìn ra được rồi.”
“Thông Thông, đi thôi, ta đi phòng bếp lớn xem kịch đây.”
“Trong phòng bếp có mấy con chuột, lát nữa có muốn nói chuyện với chúng nó không?”
“Trong phủ cũng có chuột sao? Ta vẫn luôn không phát hiện, còn tưởng rằng trong phủ này dùng thuốc chuột, đều không còn con nào chứ.”
“Có, không nhiều lắm, vẫn là có một con chuột lẩm bẩm bị ta nghe được mới tìm được năm con.”
“Đúng là nên nói chuyện. Ở phòng bếp lớn mà đợi, ăn đồ vật chúng ta còn an toàn sao? Không được, phải làm chúng nó chuyển nhà.”
Đám chuột tuy rằng cũng có thể hỏi thăm tin tức, nhưng nghĩ đến việc chúng bò khắp nơi, gặm khắp nơi, kéo khắp nơi, trong nháy mắt cảm thấy những thứ mình từng ăn đều có vấn đề.
“Di ~ dừng lại, không thể tưởng tượng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-116.html.]
Bạch Chỉ Nguyệt rùng mình, rũ bỏ hết nổi da gà. Lúc này mới mang theo Đậu Đậu đang ôm, vừa mới ngủ dậy một giấc, đi đến phòng bếp lớn xem náo nhiệt.
Lúc này, mọi người trong phòng bếp lớn ai nấy đều đã bị đánh xong, tất cả đều quỳ trên mặt đất, không ai nhận tội cũng không khai ra được kẻ tình nghi nào.
Thực đơn của lão phu nhân mỗi ngày có rất nhiều món, mỗi người đều có cơ hội tiếp xúc, mỗi người đều có khả năng là kẻ tình nghi.
Lưu thị đang bẩm báo với Hầu gia:
“Hầu gia, thiếp nghe được lão phu nhân trúng độc, vô cùng lo lắng, có chuyện nếu không báo trong lòng khó an. Chỉ là ~”
Tô Thần Cương nâng mí mắt:
“Chỉ là cái gì, nếu biết mà không báo, ngươi cũng sẽ cùng chịu tội .”
“Thiếp cũng không biết tình hình thực tế thế nào, chỉ đem những gì biết được bẩm báo Hầu gia, ngài tra một cái là biết ngay.”
“Nói đi.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Lưu thị nhìn Hương Thúy chậm rãi mở miệng:
“Gần một tháng nay, Hương Thúy từng đi qua sân của Dung di nương, Hoa Nhi ở cửa ngách cũng từng đi qua. Các nàng đều là người của di nương.”
Hương Thúy từ khi Lưu thị nói có chuyện muốn báo đã lo lắng, mồ hôi lạnh trên mặt tuôn ra.
“Hơn nữa, cây trâm trên đầu Hương Thúy, nô tỳ nhớ rõ là của Dung di nương.”
Câu nói này khiến Hương Thúy suýt chút nữa dọa ngất đi.
“Bẩm Hầu gia, cây trâm này quả thật là di nương thưởng, đã rất lâu rồi, vì là di nương thưởng nên vẫn luôn đeo. Điều này có gì sai đâu?”
“Thiếp cũng không nói yêu thích chủ tử thưởng là sai, chỉ là cây trâm kia là rỗng ruột.”