Con chuột kia là do Thông Thông cố ý tìm đến để dẫn đường.
Con chuột chạy nhanh như bay, dẫn theo vài người chạy vào chỗ Hương Thúy ở.
Đây là chỗ ở của các quản sự có địa vị trong phủ, mỗi người một tiểu viện, không lớn, hai gian chính phòng, hai gian nhà kề, một cái từng cái một cái suốt một loạt.
Con chuột dẫn theo những người đuổi nó, rẽ vào một cái lỗ nhỏ bên cạnh bức tường nơi Hương Thúy chôn thuốc, chui xuống lòng đất.
“Cái này làm sao bây giờ, vào hang chuột rồi?”
“Còn làm sao được nữa, đào thôi. Phu nhân đã lên tiếng, nhất định phải bắt được nó.”
Vừa lúc người lục soát nhà có mang theo công cụ, mượn dùng một chút.
Tình hình chung để phòng ngừa có người giấu đồ dưới đất, bọn họ đều sẽ mang theo xẻng. Nếu đất cứng chắc chưa bị lật lên thì chứng tỏ chưa động đến đất. Nếu chỗ nào đào ra mà đất rất tơi thì phải đào sâu hơn nữa.
Đây đều là cách làm thông thường.
Cái hố càng đào càng sâu, phạm vi cũng càng lúc càng lớn, đột nhiên:
“Ê, chỗ đất này rất tơi.”
“Có một gói giấy!”
Người điều tra vừa nghe đều vây quanh lại đây:
“Có phải tìm được vật chứng rồi không?”
“Mau cầm đi bẩm Hầu gia. Tìm đường c.h.ế.t nha, thế mà lại làm ra chuyện thế này, nhị quản sự thối xúi quẩy rồi.”
“Cưới đại nha hoàn của Dung di nương, mới từ tiểu quản sự nâng đỡ lên thành nhị quản sự, mấy năm nay hắn hãnh diện lắm.”
“Cái này hãnh diện đến cùng...”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Con chuột này cũng không bắt được, tất cả đều trở về phòng bếp lớn bẩm báo.
“Hầu gia ngài xem ~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-118.html.]
Hương Thúy lúc này đã gần như không chịu nổi nữa. Nhìn thấy gói giấy thì lập tức tuyệt vọng. Nàng không ngờ giấu dưới chân tường, đào sâu như vậy, còn cố ý tìm một chỗ bên cạnh hang chuột. Chính là cảm thấy nơi như vậy có chút tơi người khác sẽ không nghi ngờ, cũng sẽ không cố ý đào chỗ như vậy.
Cứ thế bị một con chuột làm hỏng chuyện.
Nàng biết không sống nổi, nhưng nàng cũng không dám bán đứng Dung thị.
“Mẹ, nàng muốn tự sát!”
Liền thấy Hương Thúy đột nhiên từ trên mặt đất đứng dậy, vươn tay đoạt đao của hộ vệ:
“Là ta làm, ta hận lão phu nhân.”
Nói xong liền định cắt cổ.
Bạch Chỉ Nguyệt vừa nghe thấy lời nhắc nhở của con trai đã hành động. Một bước chân vững chãi đi tới, một tay bắt lấy tay cầm đao của nàng, bẻ ngược lại.
“A ~”
Mọi người đều nghe thấy tiếng “ca” và tiếng kêu thất thanh đó, ai nấy đều cảm thấy tay mình cũng như đứt lìa.
“Hừ, muốn c.h.ế.t dễ dàng cũng phải xem ta có đồng ý không!”
Tô Thần Cương hung hăng trừng mắt nhìn hộ vệ bị đoạt đao kia:
“Đồ phế vật.”
Đúng là làm hắn mất mặt, ngay cả một nữ nhân cũng không bằng.
“Đi, đem phu quân và con nàng ta mang đến cùng chịu hình phạt.”
Chỉ chốc lát, đứa bé và nhị quản sự bị đưa đến. Đứa bé vừa khóc toáng lên vừa gọi mẹ.
Nam nhân trước bị ấn xuống, bạch bạch bạch liền bị đánh.
“Ta thật là đổ tám đời xúi quẩy mới cưới loại họa tinh như ngươi, liên lụy chúng ta chịu khổ. Còn không mau khai ra, muốn hại c.h.ế.t ta và con sao?”
Nam nhân của mình bị đánh, nàng ta khó chịu nhưng vẫn chịu đựng được. Mắt thấy đứa bé sắp bị áp lên ghế chịu hình, đứa bé nhỏ như vậy chịu được mấy roi? Hương Thúy thật sự không chịu nổi.
“Xin Hầu gia tha cho đứa bé, ta khai, ta đều khai.”