Hai  con  .
“Đi   ?”
“Không  thì còn cách nào khác ?”
“Vậy thì  thôi, xem thử ngài   ý đồ gì,  sẽ  đối sách.”
“Được,  !”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Bạch Chỉ Nguyệt  đám  áo đen mặt đen , :
“Biết sớm là Hoàng thượng thì    b.ắ.n các , đúng là lãng phí đạn. Chờ một chút,   lấy ít đồ.”
Nếu   Hoàng thượng thèm  khẩu s.ú.n.g trong tay ,  thì cứ cho ngài  một khẩu cho  phép.
Nàng lấy từ trong  gian  một khẩu s.ú.n.g khác   ống giảm thanh, mang theo một hộp đạn, tất cả bỏ  một chiếc túi vải  đeo lên .
“Đi thôi.”
Một  dìu kẻ  thương, hai  còn  thì kẹp lấy nàng, bắt đầu màn vượt nóc băng tường.
Cả đoàn  phi  qua các mái nhà,  thẳng  nội viện hoàng cung, dừng   cửa một tòa cung điện.
Có  tiến lên bẩm báo:
“Hoàng thượng, Bạch phu nhân   đưa tới!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-129.html.]
“Cho  .”
Long vệ định tước vũ khí   nàng, nhưng Bạch Chỉ Nguyệt nhất quyết  đưa. Đưa   chắc chắn sẽ  lấy  .
“Ta sẽ  dùng đến nó, nhưng cũng sẽ  giao cho các .”
Hai bên đang giằng co thì giọng  bên trong  truyền :
“Không , cứ để nàng cầm.”
Vào trong, Bạch Chỉ Nguyệt mới thực sự  thấy dung mạo của Hoàng thượng. Hắn trạc ngoài ba mươi tuổi, để ria mép, tướng mạo  thuộc dạng tuấn tú nhưng trông  chín chắn. Khí chất thì giống một văn nhân, nhưng khí thế   hề yếu đuối, ánh mắt sắc bén khiến  khác bất giác  cúi đầu.
Tất nhiên, điều đó  bao gồm Bạch Chỉ Nguyệt.
Nguyên chủ  đây  từng gặp Hoàng thượng. Mỗi khi trong cung  yến tiệc  cần mệnh phụ phu nhân tham dự, đều là lão phu nhân , vì bà  cho rằng  phận của nàng quá thấp kém,  bao giờ cho phép nàng tham gia. Thậm chí hơn năm năm qua, bà  cũng  xin cáo mệnh cho nàng, khiến nàng vẫn chỉ là một thường dân.
“Thần phụ  mắt Hoàng thượng.”
Nàng chỉ khẽ cúi    thẳng dậy. Dù  hôm nay đến đây cũng   để câu nệ lễ nghi,  cần lãng phí thời gian. Dành thời gian đó để ngủ thêm một lát chẳng   hơn ?
“Hoàng thượng đêm khuya triệu kiến thần phụ, chắc hẳn là  việc quan trọng.”
“Trẫm  cho  điều tra quá khứ của ngươi. Trước đây ngươi  từng tiếp xúc với võ công, trong tay cũng   vũ khí lợi hại nào đặc biệt như . Ngươi  thể giải thích ?”
Hóa  mấy ngày nay là  điều tra nguyên chủ.
“Quả thực là . Thần phụ vốn dĩ  là  chết. Khi xuống địa phủ gặp Diêm Vương, lão nhân gia ngài   thần phụ là  lương thiện mười đời chuyển thế, vốn nên hưởng hết vinh hoa một đời,   kẻ  hãm hại đến mức một xác hai mạng, thật  đáng. Ngài  cũng tự trách  chỉ lo ban cho thần phụ phú quý mà  để ý  đẩy thần phụ  hang sói.”
“Vì tự trách, ngài   chỉ cho thần phụ  dương mà còn ban cho vũ khí lợi hại để bảo mệnh, thuốc men và cả một  công phu. Đương nhiên, con trai thần phụ cũng  hưởng một phần. Sau khi  dương, thần phụ  còn là Bạch thị mặc  chà đạp nữa. Địa phủ cũng   một chuyến,   Diêm Vương bảo hộ, nếu còn sống hèn nhát như  thì thật   với những gì Diêm Vương  ban cho. Hoàng thượng   đúng ?”