Tiền viện  bắt đầu dựng linh đường, xung quanh cũng treo đầy vải trắng.
Tô Thần Cương hôm qua  túc trực bên lão phu nhân cả đêm  ngủ, lúc  mặt mày xám xịt, cằm lún phún râu. Trông qua thật đúng là một đứa con hiếu thảo.
Hắn thấy Bạch Chỉ Nguyệt, định  gì đó, nhưng miệng mấp máy mấy    nuốt . Lời của mẫu  vẫn còn văng vẳng bên tai, tạm thời  nên chọc  Bạch thị.
Nàng  chuẩn  sẵn sàng xem  đánh trả thế nào,   đau đớn  ,   mất mặt thế nào, kết quả   im re như . A, đúng là đồ vô dụng.
Trời dần sáng, lục tục   đến phủ thắp hương viếng.
Tô Thần Cương cho  trói Dung thị , nhét giẻ  miệng  bắt quỳ  linh vị lão phu nhân, ấn đầu nàng  dập xuống đất.
Đầu đập  phiến đá xanh phát  tiếng “cốp cốp cốp”, chỉ vài cái, đầu Dung thị  chảy máu.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Dung Uyển Đình  ngừng lắc đầu  về phía Tô Thần Cương,  cầu xin tha thứ.  lúc , Tô Thần Cương chỉ  ý định g.i.ế.c nàng ,    thể tha thứ, cứ thế dập đầu cho đến khi hôn mê bất tỉnh.
“Lấy nước tạt cho nàng  tỉnh, tiếp tục quỳ!”
Đây là đến cả đứa bé trong bụng cũng  cần nữa . Hắn đang  cho  ngoài xem, cũng là  cho tên gian phu đang ẩn  xem. Cứ tra tấn Dung thị và đứa bé trong bụng như , xem tên đó  xuất hiện .
Những  đến viếng đều  nguyên do, chẳng ai thương hại nàng , chỉ là một ả  thất to gan mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-132.html.]
Dung thị  thể  ,  bắt quỳ cả ngày  linh đường, cơm   ăn, nước cũng   uống một ngụm.
Nàng  thầm rủa rủa Tô Thần Cương, rủa cả Tô gia, đồng thời cũng mong ngóng   đến cứu . Nàng    chịu tội ,    tra tấn đến chết.
Người nhà Dung gia hôm nay  đến,  trở mặt , đến cũng chỉ tự rước lấy nhục, cho nên nàng  chỉ  thể tự  gánh chịu,  ai  thể giúp.
Mãi cho đến tối, Tô Thần Cương mệt mỏi cả ngày cũng  chịu nổi nữa. Hắn để hai  em thứ và các cháu trai ở  linh đường, còn  thì  nghỉ một lát.
Dung thị cũng  đưa về, vì  giày vò quá mức nên  dấu hiệu sinh non. Trước khi tên gian phu xuất hiện, nàng  còn  thể c.h.ế.t . Tô Thần Cương cho phủ y kê thuốc, cố gắng giữ thai, bây giờ   là lúc sinh.
Tình hình của Dung Uyển Đình  một tay chân bí mật báo  ngoài.
“Cảnh Cùng, tối nay ngươi  một chuyến . Thật sự   nữa, đêm nay cứ để nàng  sinh con , bảo vệ đứa bé là quan trọng nhất. Còn , ngươi xem mà xử lý.”
“Vâng. Cứ náo loạn thế , đứa bé   thể  giữ . Tô Thần Cương  , nhưng chúng   thể  cần.”
Ban đêm, cả phủ chìm trong  khí âm u, chỉ  vài chiếc đèn lồng giấy trắng leo lét tỏa  ánh sáng mờ ảo.
Đêm đen gió lớn, thích hợp nhất để  những chuyện  thể để ai . Dung Cảnh Cùng mặc đồ đen, bịt mặt, dẫn theo bốn hộ vệ, lặng lẽ lẻn  hầu phủ.
Người trong phủ ban ngày  bận rộn cả ngày, ban đêm tự nhiên tinh thần uể oải. Những kẻ gác đêm ngáp ngắn ngáp dài, lơ mơ sắp ngủ,    thả vài luồng khói mê bên cạnh liền ngủ say như chết.
Không tốn chút công sức nào,  bộ  trong sân của Dung thị   trúng thuốc mê.
“Các ngươi canh ở ngoài cửa.”