Vừa kinh ngạc  bất ngờ, nhưng  cảm thấy hợp lý. Mục đích cuối cùng của bọn chúng là biến hầu phủ thành của Dung gia.
“Các ngươi… Dung gia các ngươi giỏi lắm! Hôm nay   lột da sống các ngươi thề   !”
Dung Cảnh Cùng kinh hãi. Người bên ngoài  ? Tại   ai phát hiện,  ai báo cho ?
“Hầu gia,  chỉ là     hôm nay suýt sinh non, nên cố ý đến xem. Trên     nhiều vết thương,  đang bôi thuốc cho  .”
Hắn  né kiếm của hầu gia,  giải thích,  trốn  lưng Dung thị tìm quần áo mặc .
Ồ, bôi thuốc mà cần cởi hết đồ ? Chỗ đó của nàng   vết thương ? Mà còn cần cả  cũng  cởi đồ? Thật đúng là  còn lời giải thích nào khác nên  bừa.
Thấy Dung thị vướng víu  mặt,  nhấc chân đá mạnh một cú, trúng ngay  bụng nàng .
“A~”
Dung thị ôm bụng ngã lăn  đất,   lập tức ướt đẫm m.á.u tươi.
“Cứu mạng~”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Dung Cảnh Cùng thấy  vội la lên:
“Hầu gia, đó là con của ngài đó!”
“À, con của ? Chuyện đến nước   còn diễn kịch ? Những lời các ngươi  , tưởng    thấy ? Để cái nghiệt chủng   thế tử hầu phủ của , đợi tương lai Dung thị  về  lão phu nhân? Ha ha, Dung gia tính toán  lắm, tiếc là các ngươi   cơ hội đó .”
Giờ  còn ai cản trở, Tô Thần Cương cầm kiếm c.h.é.m loạn xạ, cuối cùng cũng  Dung Cảnh Cùng  thương.
“Ngươi  thể g.i.ế.c , tội   đến mức  chết!”
Thấy sự việc  bại lộ, Tô Thần Cương  thể nào giữ  đứa bé  nữa,  cũng chỉ cầu bảo  tính mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-134.html.]
Quả thực  thể cứ thế tùy tiện g.i.ế.c . Không thể giải thích với  ngoài,    nô bộc,  còn là quan viên, tuy chỉ là thất phẩm. Nực  là chức quan  cũng do  giúp mua.
“Hừ, đúng là tội  đến mức  chết.”
Ngay khi Dung Cảnh Cùng tưởng   thể giữ  mạng, Tô Thần Cương  chĩa kiếm  giữa hai chân  đ.â.m mạnh một nhát, thuận tay xoáy một vòng.
“A~”
Tiếng kêu thảm thiết xé nát  gian, khiến cả đám hộ vệ    sân ở phía  cũng  run lên bần bật.
“Bây giờ  g.i.ế.c ngươi, nhưng cũng  chặt đứt mầm họa của ngươi, xem ngươi còn tơ tưởng đến hầu phủ của  thế nào nữa!”
“Ca ca~”
Dung thị lết  đất, bò về phía Cảnh Cùng, kéo theo một vệt m.á.u dài.
“Hay cho một đôi uyên ương loạn luân, còn kêu nữa, còn kêu nữa~”
Tô Thần Cương  tiếng “ca ca” của Dung thị  cho ghê tởm,  đạp thêm mấy cú  bụng nàng .
Cơn đau khiến Dung thị suýt nữa tắt thở.
Tô Thần Cương dùng chân dẫm nát bộ phận  c.h.é.m xuống của Dung Cảnh Cùng cho hả giận,  dùng kiếm hất nó lên  , còn “ bụng” vơ một mảnh quần áo che  cho .
“Người , khiêng tên trộm  , ném đến cửa phủ Dung gia!”
Nói xong,     về phía linh đường. Hắn là con hiếu thảo,  thể vắng mặt quá lâu.
Còn Dung thị, cứ để nàng  đau đớn ở đó.
Khi   , Bạch Chỉ Nguyệt mới bước .
Dung thị đang cố gắng bò , nàng   tìm lang trung,  sống,   c.h.ế.t trong đau đớn,   c.h.ế.t vì mất máu. Đứa bé trong bụng   còn hy vọng, mấy cú đạp    nó sống nổi.