Thấy Bạch Chỉ Nguyệt, nàng  yếu ớt gọi:
“Cứu ~ cứu  với, giúp  gọi phủ y.”
“Ồ,   cứu ngươi ? Thật là tìm nhầm  . Còn nhớ ngươi  hại Bạch Chỉ Nguyệt và con trai nàng  thế nào ? Nàng  đau đớn một ngày một đêm,    hành hạ suốt một ngày, chảy cạn m.á.u mà chết. Đứa bé trong bụng xoay một vòng, sinh     nhét ngược , c.h.ế.t ngạt một cách tức tưởi. Bọn họ c.h.ế.t  đau , bọn họ   sống ?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Ngươi   là…”
“ ,  là  đến báo thù cho họ. Bây giờ đến đây là để ngươi c.h.ế.t cho minh bạch. Mồi nhử để ngươi ngoại tình là do  gài bẫy, điểm yếu để hại lão phu nhân là do  vạch . Thuốc đó giấu ở   vốn  . Chuyện xảy  hôm nay cũng là do  giúp đưa hầu gia đến. Tất cả đều là do  .”
“Ngươi~”
“Ngươi hại Bạch Chỉ Nguyệt c.h.ế.t đau đớn như , thì tự  cũng cảm nhận một chút . Tiếc là   thời gian để ngươi đau thêm một lúc nữa, coi như hời cho ngươi .”
“Ta chỉ hận   trừ khử nó sớm hơn,  nên  lời hầu gia, chỉ động thủ lúc sinh nở. Nếu sớm diệt trừ nó, sẽ   kết cục ngày hôm nay, cũng sẽ   ngươi.”
“Tiếc là   nếu.”
Chẳng bao lâu , Dung thị im bặt, mang theo đau đớn và  cam lòng, nhẹ nhàng nhắm mắt.
Bạch Chỉ Nguyệt lật mí mắt nàng  lên, bắt mạch, xác định chắc chắn nàng   c.h.ế.t thật  mới rời khỏi hiện trường,  về nơi ở của .
Như thể   chuyện gì xảy , nàng ngủ một mạch đến hừng đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-135.html.]
Cái c.h.ế.t của Dung thị  gây  một gợn sóng nào. Tô Thần Cương  lệnh quấn một manh chiếu  vứt .
Là đích trưởng tôn, Đậu Đậu dù nhỏ cũng   lộ diện. Nàng mặc quần áo ấm cho Đậu Đậu, quấn chăn dày,  mặt còn đeo một lớp khẩu trang, bế  bé  xong lễ tế  đưa về sân cho Thanh Liên chăm sóc.
Mọi việc Tô gia đều diễn  theo đúng nghi thức.  Dung gia thì như trời sập.
Đêm qua, khi Dung Cảnh Cùng  đưa về thì  hôn mê. Dung Dương ban đầu    thương ở , khiêng về sân mời lang trung, vén quần áo lên mới thấy rõ.
Hoàng thị  tin con trai xảy  chuyện, gắng gượng chạy  xem, kết quả   cửa  thấy   con   hai vật gì đó. Đồ của nam nhân, một cái cũng  thiếu, đều ở đó, còn  dẫm nát bét,   là một mảng m.á.u thịt bầy nhầy.
“Con của ~ Trời ơi! Là kẻ nào táng tận lương tâm như ! Con tỉnh  , mau  cho mẫu    xảy  chuyện gì, rốt cuộc là ai!”
Dung Dương thấy  cũng suýt ngã quỵ. Ông  cũng chỉ  một đứa con trai  thôi. Trường Bình hầu, ngươi đây là tuyệt đường con cháu của !
“Lang trung, mau cứu nó, nhất định  cứu nó!”
Lang trung  vết thương, lắc đầu.
“Vết thương   thể giúp xử lý, chăm sóc cẩn thận thì  vấn đề gì lớn, chỉ là  …”
Dung Dương hối hận vô cùng. Ông   nên để Cảnh Cùng . Uyển Đình chỉ là đứa trẻ ông  ôm về nuôi, nuôi trong nhà là để  việc cho họ, c.h.ế.t thì thôi, con   thì thôi,  vì chuyện  mà mất  đứa con trai duy nhất.
“Trường Bình hầu,  với ngươi  đội trời chung,  c.h.ế.t  ngừng!”
Hoàng thị   ngất sang một bên, khiến Dung Dương bực , một bạt tai tát  mặt bà .