“Đây là hầu phủ,   nhà của các vị. Muốn ăn yến sào vi cá thì về nhà  mà ăn. Hầu phủ đang  tang,   đang mở tiệc mừng. Nói  những lời như  thật  mất mặt lão phu nhân.”
Thực , Trương gia  tuy tự xưng là thế gia, nhưng hiện giờ  triều đình cũng chẳng  mấy  hữu dụng, chức quan đều  cao, địa vị  sớm  bằng  đây. Không  quan thế che chở, sản nghiệp trong tay tự nhiên  ảnh hưởng, lợi nhuận mấy năm liền sụt giảm. Họ chỉ còn dựa  chút tình nghĩa với hầu phủ để  mưa  gió ở huyện Bình, chứ  khỏi huyện Bình thì ai mà  họ là ai.
Cậu cả Trương Phong Trạch  tiên trừng mắt   vợ vô dụng của ,   sang Bạch thị với vẻ mặt  mấy thiện cảm.
“Ngươi  ý gì đây? Chẳng lẽ lão phu nhân  mất, cữu cữu như  đây  mặt cháu trai liền  còn chút tình nghĩa nào ? Trước đây  nào đến,    chẳng  đều chiêu đãi như ? Đến lượt ngươi thì cái   , cái  cũng  xong, là coi thường chúng   ?”
 là  ,  đây chiêu đãi như thế, tiền bạc bỏ  đều là của nàng, đồ  dùng đến cũng là của nàng.
Lúc , Bạch Chỉ Nguyệt mới để ý, mấy  nữ quyến   đeo vòng tay, trâm ngọc đều là của hồi môn của Bạch thị ngày . Mỗi  họ đến đều vơ vét  ít.
“Đại cữu mẫu, nhị cữu mẫu, tam cữu mẫu, các vị biểu ,   thấy đồ  đầu và  tay các vị, giống hệt mấy món đồ hồi môn mà   mất .”
Nói , nàng tiến lên, tháo một cây trâm ngọc  đầu mợ cả xuống.
“Cứ cho là   mất , các vị xem,   còn  ký hiệu của  . Các vị xem, ở đây  chữ "Bạch", ở đây  chữ "Nguyệt". Chà,  chúng  ở   các vị hết ? Lúc   suýt nữa thì báo quan, may mà  báo, nếu  thì đúng là nước lụt cuốn trôi miếu Long Vương, cuốn đến tận nhà cữu cữurồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-137.html.]
Nàng đương nhiên , những thứ     cướp , mà là  ép  đưa .
Lần , xem họ còn dám  cao  mặt  nữa . Hừ,  trả đũa  họ một phen  .
“Nói bậy, rõ ràng là ngươi tặng!”
Bạch Chỉ Nguyệt liền diễn một màn chối bay chối biến.
“Ta rõ ràng  hề tặng. Nếu    rõ,  là chúng  đến quan phủ  cho minh bạch. Vừa   cũng đang mất  nhiều đồ, định bụng báo quan để điều tra tìm một thể.”
Nàng cứ khăng khăng là   tặng, xem họ  thể  gì.
Lần  còn  gì đến coi trọng  coi thường nữa. Bạch thị   đây    hào phóng , cũng  bao giờ dám cãi , hôm nay  ăn gan hùm mật gấu thế .
Lúc , một đứa trẻ hư đột nhiên xông tới định đánh nàng.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Đứa nữ nhân  xa , dám bắt nạt  ,  đánh c.h.ế.t ngươi! Hừ, đồ của ngươi chính là của chúng ,   lấy bao nhiêu thì lấy, dám  cho thì bảo biểu thúc g.i.ế.c ngươi!”
Rất , lời của đứa trẻ hư    thật đúng lúc.
“Đồ của  từ khi nào  thành của Trương gia các ? Chẳng trách  thiếu nhiều như , hóa  đều  các  lấy . Các    những thứ đó trị giá bao nhiêu bạc ? Những món đồ  mất đó cộng  trị giá hơn hai mươi vạn lượng đấy.”