“Ta tra  vài thứ,  mượn tay ngươi để giao  ngoài. Ngươi hãy lấy  phận  tố giác mà . Xong việc, Hoàng thượng sẽ tha cho ngươi một mạng. Đến lúc đó hãy đến Hầu phủ tìm ,  sẽ chuẩn  cho ngươi một ít tiền, thậm chí  thể giúp ngươi đến nơi mà ngươi  .
Đương nhiên, nếu ngươi    cũng  ép buộc.     cho ngươi , Dung phủ  thể sẽ  tịch thu tài sản, c.h.é.m đầu cả nhà. Đến lúc đó ngươi cũng sẽ  toi mạng theo,   đáng giá.”
Quan thị  hề suy nghĩ nhiều.
“Ta đồng ý.”
“Rất , ngươi xứng đáng  một cuộc sống  hơn.”
Bạch Chỉ Nguyệt  cho nàng  vị trí của mật thất, và đại khái những thứ cất giữ bên trong. Lại giả vờ  ngoài lấy đồ,  đưa cho nàng cái hộp gỗ.
“Ngươi xem  , để trong lòng  sự chuẩn .”
“Dung gia  là hậu duệ của  theo phò tiền triều.”
“Cho nên họ đáng chết!”
“Dung Cảnh Cùng đang ở trong sân đánh  để lập uy. Người hầu trong phủ cơ bản đều ở bên đó, đây là cơ hội để ngươi  ngoài.”
“Được,   ngay bây giờ.”
Có Bạch Chỉ Nguyệt giúp đỡ, hai  rời khỏi Dung phủ. Nàng  thấy nàng  gõ cửa Đại Lý Tự,    dẫn  trong  mới rời .
Sự việc quá mức nghiêm trọng, Đại Lý Tự suốt đêm đánh thức Chùa Khanh để  Quan thị trình bày, cũng mang cả vật chứng và thư từ đến cửa cung ngay khi  mở để đưa  trong.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-176.html.]
“Phái vũ vệ  lục soát Dung gia. Nhanh chóng thẩm tra xử lý, trẫm   họ  liên lạc với những ai? Kinh thành  rốt cuộc còn  bao nhiêu  của chúng!”
“Vâng!”
Hậu duệ của lão thần tiền triều  mà  thâm nhập đến tận kinh thành, khó  thể bảo đảm    khác tồn tại.
Trời còn  sáng, Dung gia   bao vây. Dung Cảnh Cùng  nhận  thư trả lời của đối phương, họ đồng ý sẽ  tay cứu  khi Dung Dương  đày  sung quân, sắp xếp cho cả nhà họ đến một nơi xa xôi để ở tạm.
Dung Cảnh Cùng định bụng sẽ rời  . Còn về phần cha , ,  sinh con trai nhỏ, đời  đừng hòng.
Đang lúc thu dọn đóng gói tài sản trong nhà, cửa   vũ vệ phá tung.
“Ồ, đây là định bỏ trốn ?”
“Quan gia, chúng  chỉ là định về quê quán. Phụ    phạm , ở  đây chỉ uổng công  chế giễu, cho nên  dọn về quê quán.”
“Thu dọn cũng thật kịp thời nhỉ. Còn  phán quyết   tội gì . Cũng đỡ cho việc lục soát nhà,  đóng gói từng rương một. Mọi  đợi ở trong sân tập hợp, ai  hợp tác sẽ  c.h.é.m tại chỗ.”
“Đây là vì ? Dung phủ của chúng   phạm tội gì?”
Tội của cha  nên liên lụy đến  nhà. Hơn nữa đây  là vũ vệ của Hoàng thượng. Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, rốt cuộc  xảy  chuyện gì?
“Cấu kết với tiền triều, ý đồ mưu phản. Tội   đủ lớn ?”
“Cái ,   thể? Chúng  chỉ là  xuất  bình dân. Phụ  tatuy  phạm , nhưng ông  chỉ là tức giận vì Hầu gia  tuyệt đường con cháu của Dung gia, chuyện  với mưu phản  liên quan gì. Không thể vô cớ oan uổng  khác.”
“Báo, vệ trưởng, đây là thư tín lục soát !”
Tôn vệ trưởng lấy đến xem, đúng là lá thư mà Dung Cảnh Cùng  mới nhận . Hắn run run lá thư trong tay.