Không ,  , tất cả đều  . Hắn cởi cả quần  lắc lắc, cái gì cũng  . Trước mắt tối sầm,  sắp ngã quỵ, liền hung hăng cắn  đầu lưỡi, cố gắng  cho  giữ  tỉnh táo.
Hắn nhẹ nhàng sờ đến thắt lưng, hy vọng tên trộm đó  thể để  một ít.  hy vọng của   tan thành mây khói, một tờ cũng  còn.
“Xong , toi mạng .”
Khóc   nước mắt. Phải   bây giờ, ba mươi ba vạn lạng bạc, hy vọng của Hầu gia. Hắn c.h.ế.t một trăm  cũng  thể bù đắp  thiếu sót .
Điều đáng sợ nhất là   giải thích thế nào? Nói là  mất, Hầu gia  tin ? Đó   là mất tiền ? Đó là vứt bỏ hy vọng  ngẩng cao đầu một  nữa của ngài .
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tô Cố dù  cũng  theo cha  quản sự nhiều năm. Sau một hồi hoảng sợ,  liền bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết.
“Báo quan ?”
“Không ,  thể báo! Báo quan là chắc chắn chết, thậm chí còn liên lụy đến cha , vợ con. Hay là  tự sát,   vẻ như    cướp của g.i.ế.c ?”
“    chết, còn   con trai trưởng thành, thi đỗ công danh,  rạng danh tổ tiên. Không thể c.h.ế.t !”
Một canh giờ ,    quyết định. Hắn  đổi trang phục, lặng lẽ trở về kinh thành, từ xa  chằm chằm  cổng lớn của Hầu phủ. Nhìn thấy cha   khỏi cửa,  vội mua hai cái bánh bao thịt, giả  một kẻ ăn mày, nhân cơ hội va  ông, nhét một miếng ngọc bội    tay cha .
Tô Minh Trung tất nhiên là nhận  ngọc bội   con trai. Rõ ràng là   việc cho Hầu gia, miếng ngọc bội  từ  ?
Ông  xung quanh, đột nhiên  thấy con trai  ở một góc rẽ rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-184.html.]
Tô Minh Trung trong lòng  chắc chắn  xảy  chuyện. Ông cho  hầu bên cạnh   việc khác,  một   theo.
Hai  một  một   một tiểu viện, đóng chặt cửa .
“Cố nhi, hôm qua con     khỏi thành ,   xuất hiện ở kinh thành?”
“Phụ , xảy  chuyện lớn ! Con  mới ở huyện Thanh Giang một đêm   trộm, hơn ba mươi vạn lạng một tờ cũng  còn. Con  dám báo quan, cũng  dám về Hầu phủ, đành  về đây thương lượng với phụ . Con    bây giờ?”
“Ngươi... thật sự là  trộm ?”
Tô Minh Trung  nghi ngờ   Tô Cố vì ham   tiền đó mà  tự  nuốt trọn  .
Tô Cố nghẹn lời.
“Đương nhiên là  trộm . Con  thể  cái chuyện c.h.é.m đầu diệt tộc đó ? Biết ngay là  ai tin, phụ  còn  tin, huống chi là Hầu gia!”
Biết tiền thật sự   trộm, Tô Minh Trung cũng bắt đầu lo lắng.
“Con định thế nào?”
Tô Cố dừng  một chút, cắn răng :
“Phụ ,  là chúng  bỏ trốn . Nếu   chỉ  một con đường chết. Nghĩ đến cháu trai của cha là Tiểu Phong, nghĩ đến nó còn nhỏ   thể thuộc lòng Tam Tự Kinh,   học mà  giỏi hơn những đứa trẻ  học ba năm. Thật sự  để nó theo con  chịu tội c.h.ế.t ?”
“ cả đời chúng  sẽ  trở thành nô tài bỏ trốn.”
“Phụ , con  ngoài  việc, Hầu gia nhất thời sẽ   tiền  mất. Nhân lúc , phụ   các huyện khác mua một  phận mới,  đó thần   quỷ   mà rời . Trước khi Hầu gia kịp phản ứng, chúng    .