Nhìn thấy Bạch Chỉ Nguyệt ôm công tử trở về,   mới an tâm. Còn may, chỉ cần phu nhân ở đây là . Ít nhất trong phủ  chủ tử, họ liền  nơi để sống. Nếu , phủ Bá tước  hoàng gia thu hồi, những  như họ chỉ  nước  bán . Có  tuổi   còn nhỏ,   bán  chắc chắn  bán   nhà trong sạch, sẽ  sống những ngày tháng    gì,   sốt ruột cho .
“Phu nhân,  cuối cùng cũng  về. Công tử vẫn  chứ ạ!”
Thanh Liên vội vàng tiến lên,  từ  xuống .
“Phu nhân, vết thương  vai   nặng lắm ?”
“Không , chỉ là vết thương nhỏ.”
“Phu nhân, công tử để nô tỳ bế cho. Vết thương  vai  cũng  nhẹ, mau về phòng rửa ráy bôi thuốc  ạ.”
Hồng Anh nhận lấy Đậu Đậu.
“Trong phủ thế nào? Thương vong bao nhiêu ?”
“Chuyện … phu nhân, thương vong trong phủ là chuyện , Bá gia ngài …   ạ!”
“Ừm?”
“Có thể là do  áo đen lúc lục soát  . Hạ nhân ở tiền viện đều  trốn , cũng  ai  thấy.”
“Ồ, qua đó xem xem.”
“Mẹ ,  ngờ   c.h.ế.t như !”
“Vốn còn định tra tấn  thêm một thời gian nữa, c.h.ế.t như   sạch sẽ.”
Bạch Chỉ Nguyệt  phòng xem xét, phát hiện vết thương  rõ ràng   do vũ khí của đám  áo đen gây . Nàng  chú ý, vết đao của những  đó   như . Vết thương   Tô Thần Cương giống như do chủy thủ hoặc đoản kiếm tạo thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-255.html.]
“Hôm nay là ai ở bên  chăm sóc?”
“Phu nhân, nô tài lúc   quần áo   Bá gia mang  giặt.”
Một gã sai vặt quỳ xuống đáp lời.
“Trước khi nô tài , Lưu di nương ở gian ngoài, Ngôn Đông thì  mua thuốc cho Bá gia.”
“Ừm, ngươi  lên .”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Phu nhân,  vốn cùng Bàng thị chăm sóc. Nàng  hầu hạ Bá gia dùng cơm xong,  giặt vết bẩn  b.ắ.n  . Lúc đó trong phòng chỉ  một  .  khi  áo đen xông  sân,   đều sợ hãi, chạy toán loạn. Tì  cũng chạy  trốn trong hòn giả sơn, chỗ của Bá gia quả thực  trông coi . Là  của tì , xin phu nhân phạt.”
Bạch Chỉ Nguyệt  hai mắt nàng .
“Đứng lên , cũng  thể   trách ngươi.”
“Cho  đến sửa soạn  dung nhan cho Bá gia,  áo liệm,   báo tang!”
“Vâng.”
Trong lúc đám nô tài đang sửa soạn cho Tô Thần Cương, Bạch Chỉ Nguyệt  một vòng quanh sân và thư phòng của . Những nơi   áo đen  lộn xộn đều   dọn dẹp xong.
Trên tường thư phòng  treo một thanh đoản kiếm. Nàng bình tĩnh  một lát, rút thanh đoản kiếm ,  tua kiếm  hai chấm m.á.u màu đỏ,  xem chỗ gốc kiếm còn  một vệt m.á.u  lau sạch.
“Mẹ, đây mới là hung khí g.i.ế.c c.h.ế.t Tô Thần Cương!”
“Ừm!”
“Có khả năng Tô Thần Cương chính là do Lưu thị g.i.ế.c ? Thật  chỉ cần  hỏi một câu là  thể  thật giả.”
“Không cần thiết  hỏi. Chết thì cũng  c.h.ế.t .  mà nàng  xem như  dũng  mưu. Nhân lúc hôm nay hỗn loạn   thể dứt khoát động thủ trừ khử Tô Thần Cương,  chút do dự. Làm xong cũng  một chút hoảng hốt,   tiềm chất  sát thủ.”
“Quả thực  ngoài dự đoán.”