“Thôi bỏ ,  cần thiết  truy cứu. Đợi lo xong tang sự cho , cứ để các nàng   rời . Để   cả đời  giam cầm trong phủ cũng quả thực vô nhân đạo. Chuyện của Lưu thị đến đây là dừng, cứ để chuyện   chôn vùi . Chúng  chẳng  cũng  lợi dụng sự tàn nhẫn của nàng  .”
“Vâng,    rời  cũng  tìm cách đuổi , quá  an phận.”
Trở  nhà ở của Tô Thần Cương, nàng  hỏi Thanh Liên.
“Những  khác  tình hình thương vong ?”
“Hồi phu nhân,  hai hộ vệ  trọng thương, bốn   thương nhẹ. Trong phủ  ba nô tài  chết, mười mấy   thương. Đều  mời lang trung đến xem qua, bôi thuốc  ạ.”
“Cử  chăm sóc cho . Hộ vệ  thương mỗi  thưởng ba mươi lượng. Gia nô  c.h.ế.t nếu   nhà thì cấp bốn mươi lượng tiền an ủi. Người  thương mỗi  lĩnh mười lượng bạc.”
“Vâng, nô tỳ sẽ theo lệnh phu nhân sắp xếp  thỏa.”
“Ngươi thấy trong phủ ai  thể gánh vác vị trí quản gia?”
Khoảng thời gian  vẫn luôn là Thanh Liên quản lý  việc lớn nhỏ trong phủ. Không  nàng   để nàng   quản gia, chủ yếu là quản gia  khi   ngoài,  khi còn  giao tiếp với các quản sự của các phủ khác, Thanh Liên là một nữ tử  quá tiện.
“Nô tỳ cảm thấy  thể để Ngôn Đông thử một .”
“Hắn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-256.html.]
Khoảng thời gian  Ngôn Đông quả thực thường xuyên đến sân của nàng báo cáo sự tình, thể hiện rõ ý  đầu quân.
“Phu nhân,  là  hầu trong phủ, phụ mẫu thê tử đều ở đây. Hơn nữa theo Bá gia bao năm, cũng học   ít việc,  chữ cũng  tính sổ, đối với  và việc bên ngoài cũng quen thuộc. Làm quản gia  cần  thích ứng, nhận việc là  thể   ngay. Còn về việc  trung thành  ,     , chỉ  thể xem xét thêm.”
Ngôn Đông thấy Thanh Liên đề cử , trong lòng  khỏi hưng phấn lạ thường. Mấy ngày nay  uổng công  cận, lấy lòng  ở chủ viện. Người bên cạnh phu nhân đều là  ,   ai vì  từng là  của Bá gia mà coi thường.
Bạch Chỉ Nguyệt nghĩ một lát cũng thấy  thể. Những   thể quản sự trong phủ  đây hoặc là   đuổi , hoặc là   đưa  nhà lao. Người  thể lo việc lớn thật đúng là  còn  mấy ai.
“Ngôn Đông, ngươi  bằng lòng ?”
Ngôn Đông quỳ xuống đất dập đầu.
“Nô tài nguyện ý. Nô tài nhất định sẽ tận tụy hết chức trách,  phụ sự tin tưởng của phu nhân.”
“Được,  ngươi nhận chức ngay lập tức ,  hết lo cho  tang sự của Bá gia.”
“Vâng, nô tài chắc chắn sẽ  cho .”
Sáng hôm , lục tục  mấy nhà đến cửa dâng hương, nhưng  nhiều lắm. Bá phủ suy tàn, Đậu Đậu  còn nhỏ,  gánh vác nổi trách nhiệm, cho nên ai cũng cho rằng Bá phủ e là   tiền đồ gì. Rất nhiều nhà nhận  tin cũng chỉ phái quản gia đến, dâng một nén hương coi như xong, hầu như chẳng ai tự  đến cửa.
Lúc , trong cung phái Cao công công đến tuyên chỉ.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ