Trước đây ăn của , dùng của , chỉ cần họ thỉnh thoảng  giúp một câu là . Hễ  việc cần đến họ là tất cả đều rụt cổ như rùa.”
“Nói những điều đó thì  ích gì!”
“Phụ , bây giờ chúng     đây? Rải  ngoài bao nhiêu tiền như , đến lúc quan trọng  một ai chịu giúp.”
Lúc  họ mới , cho bao nhiêu tiền và mỹ nhân cũng vô dụng. Mạng lưới quan hệ  xây dựng bằng tiền tài và nữ nhân  thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Không ai  lấy tiền đồ và vận mệnh của   để giúp một thương gia rõ ràng sắp tiêu đời.
“Bây giờ chỉ còn cách đến Yên Bình Hầu phủ cầu xin   con giúp đỡ thôi.”
Nếu Bạch Chỉ Nguyệt   suy nghĩ của họ, chắc sẽ  một câu: “Cảm ơn các  lúc  mới nhớ đến .”
“ , còn   . Hoàng thượng đối với nó   lễ độ, công lao  lớn. Nể mặt nó, Hoàng thượng nhất định sẽ bỏ qua cho Bạch gia.”
“Lần  chúng  cùng , dù thế nào cũng  cầu xin nó  mặt. Cho mẫu  con  cùng,  mang theo mấy đứa trẻ nữa. Gom góp một ít bạc mặt trong nhà,  thể lấy  bao nhiêu thì cho nó hết.”
“Thế …    chúng …”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Còn nghĩ gì đến   nữa. Nếu khâm sai mang theo nhân chứng vật chứng trở về, cả nhà  đều   tù, còn  thể    gì nữa!”
“Được, đều  phụ . Chúng   gom góp ngay đây.”
Bạch gia gom góp hết bạc mặt trong kho, còn  hơn hai mươi vạn lượng. Tài sản đương nhiên  chỉ  , ngoài một ít  dùng để chạy vạy khắp nơi lúc mới xảy  chuyện.
Phần lớn tiền bạc đều đang  trong hàng hóa, cửa hàng. Bạch Bách Vạn còn ngấm ngầm giấu một lượng lớn tài sản ở bên ngoài, chuyện  chỉ   và con trai trưởng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-299.html.]
Cho nên, dù Bạch Tiến Bảo đau lòng khi đưa   tiền , nhưng cũng    tiếc nuối.
Cầm ngân phiếu, dùng xe ngựa chở các hòm bạc,  mang theo mấy hòm lễ vật, cả Bạch gia rầm rộ kéo đến Yên Bình Hầu phủ.
Bạch Chỉ Nguyệt    bộ dòng chính Bạch gia đều đến, liền  là đến cầu cứu. Vốn   gặp, nhưng nghĩ , bạc miễn phí  lấy thì tiếc, nên  cho  Bạch gia  phủ.
“Hôm nay là gió gì thổi mà cả nhà  tề tựu đông đủ đến Hầu phủ của  thế .”
Trước đây, khi Tô Thần Cương chết, họ cũng chỉ  hai  em đến, thể diện cũng   cho tròn.
“Nguyệt Nhi, Đậu Đậu  phong Hầu gia, vì tang lễ của Trường Bình Bá  tiện tổ chức ăn mừng rình rang. Nay  qua trăm ngày, mới đặc biệt đến đưa quà mừng.”
Các  cũng thật  nghĩ.
“Vậy , thế thì   khách khí.”
Dù  cũng là quà mừng, nhận thì cứ nhận. Nàng nhanh chóng  lệnh cho  hầu mang từng hòm bạc và các loại lễ vật ,  đó  đầu  về phía Bạch gia.
“Quà  nhận,  giữ các vị  nữa.”
Người Bạch gia ngẩn , ý gì đây? Nhận quà xong là hết chuyện ? Đây là  đuổi  ? Tình nghĩa cha   em , một câu khách sáo cũng  ?
“Nguyệt Nhi, mẫu tử   nhiều ngày  gặp, mẫu   nhớ con,   nhiều chuyện  !”
Bà Lưu thị thấy Bạch Bách Vạn  hiệu, vội vàng đáp lời.
“Trước đây các  đến cũng đều  gặp ,  tự nhiên bây giờ  nhớ nhung. Hơn nữa,  cũng   gì   cả!”