Khi Bạch Chỉ Nguyệt  ngang qua tiệm sách Tường Vân, nàng đem cuốn tiểu thuyết tranh mà Đậu Đậu gần đây  đưa cho Từ chưởng quỹ. Vạn Sơn Đình đang trò chuyện với Từ chưởng quỹ, dường như  chuyện  hợp, Từ chưởng quỹ đối với  vô cùng khâm phục, còn  thì khiêm tốn mỉm .
“Mẹ,  gặp , đây tuyệt đối   là trùng hợp!”
“Làm     hành tung của chúng ?”
“Về nhà  điều tra  gia đinh,  hầu trong phủ mới !”
“Hai  thanh lọc   đủ sạch sẽ ,   ai  mua chuộc ?”
Không kể đến suy đoán của hai , Từ chưởng quỹ  thấy Bạch Chỉ Nguyệt, vội vàng  đón.
“Phu nhân,   phần tiếp theo của cuốn truyện   cuối cùng cũng   ? Ngài   chứ, phàm là ai  xem qua hai cuốn , gần như ngày nào cũng đến hỏi  phần tiếp theo . Không thấy  kết cục,   đều sốt ruột như lửa đốt. Ngay cả  cũng sốt ruột.
Vừa  còn đang trò chuyện với Vạn đại nhân, ngài   giống chúng , luôn  thể  thấu những điều sâu sắc hơn qua một vài sự việc, một lời  trúng tim đen. Quả nhiên  hổ là Trạng nguyên,   hạng  tầm thường như chúng   thể so sánh, ha ha!”
“Lại một   tài hoa lừa gạt. Tên Vạn Sơn Đình  quá đáng ghét. Đáng tiếc bộ não của con  thể so với  lớn, ít nhất cũng  đến 7 tuổi mới .”
“Đừng vội, thực    bại lộ . Chỉ cần  hành động là sẽ lộ  mục đích thật sự. Chúng  cứ binh đến tướng chặn là ,  thể   cũng  .”
Nàng lấy  một cuốn truyện   kết truyện đưa cho Từ chưởng quỹ. Ông   màng đến  phận, giật lấy cuốn truyện từ tay Bạch Chỉ Nguyệt, mở  xem ngay, quên cả việc  tiếp đãi chủ nhà.
“Mẹ, tác dụng của  chỉ là một nhân viên chuyển phát nhanh truyện thôi.”
“Ừm, nhân viên chuyển phát nhanh giao hàng xong thì   thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-347.html.]
Vạn Sơn Đình   lúc  mở miệng.
“Từ chưởng quỹ chỉ là quá  xem nội dung tiếp theo, phu nhân  cần để ý!”
“Ông  là chưởng quỹ tiệm sách của , những việc   cần  ngoài lên tiếng.”
“Ha ha, phu nhân quả nhiên sảng khoái, thẳng thắn. Là hạ quan nhiều lời. Không  truyện của phu nhân là do ai ,  thể giới thiệu một chút ? Tại hạ thật sự   cùng  đó tâm sự một phen!”
“Người đó   gặp  ngoài, Từ chưởng quỹ   với ngài ? Hay là ngài cảm thấy   điểm hơn , cho nên  tư cách gặp mặt trò chuyện, hoặc là ngài cho rằng giao tình của  với bản phu nhân   đến mức   thể giúp ngài mở lời!”
“Chuyện  ~”
Bạch Chỉ Nguyệt  thể  là  hề nể mặt.
“Là hạ quan đường đột!”
“Biết là đường đột thì  nên tùy tiện mở miệng!”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Hạ quan chỉ là khâm phục tài hoa của  đó. Tất cả truyện của  đó  đều  xem qua,  thể  mỗi bộ đều vô cùng đặc sắc, nội dung   khác với phần lớn các truyện khác, vô cùng  chiều sâu. Văn tài như   nên vô danh.”
“Chẳng lẽ nhất thiết  giống như ngài, đỗ Trạng nguyên,  cả thành nữ tử yêu mến mới là biểu hiện của tài hoa ?”
Vạn Sơn Đình  cách  chuyện câu nào cũng đối chọi của Bạch Chỉ Nguyệt  cho ngẩn .
[ Chẳng lẽ việc   tất cả các nữ tử trẻ tuổi yêu thích  nàng ghen tị? ]