“Chỉ  thế  thôi ?”
Thanh Ngọc và Thanh Liên sợ đến run rẩy.
“Thưa phu nhân,   nô tỳ   cho  dùng đồ , mà nhà bếp lớn chỉ đưa đến thế  thôi ạ. Trứng gà vẫn là còn  từ , hôm qua  dùng sáu quả, chỉ còn  bốn quả, sợ ngày mai   mà ăn nên chỉ luộc một quả thôi ạ.”
“Các ngươi và v.ú nuôi cũng ăn cái  ?”
Nàng quan tâm v.ú nuôi ăn  ngon, con trai sẽ   đủ dinh dưỡng.
“Vú nuôi  khẩu phần riêng ạ. Bọn nô tỳ cũng chỉ  thế  thôi.”
A, để tra tấn nàng,  chỉ cho nàng ăn cơm của  hầu, mà còn hạ cả tiêu chuẩn thức ăn của nô bộc, lượng  ít, căn bản ăn  đủ no.
Khoảng thời gian  vì sắp sinh, quyền quản gia   giao cho lão phu nhân Trương thị. Nhà bếp  thể  như ,   do Tô Thần Cương phân phó thì cũng là do Trương thị phân phó.
Rất , thật sự cho rằng cái sân   thể nhốt  nàng .
Bạch Chỉ Nguyệt  hỏi thêm nữa, ăn sạch sẽ đồ ăn  bàn,  đó bảo họ lui , ôm Đậu Đậu  phòng trong.
Mọi  đều cho rằng nàng  chấp nhận  phận, nhưng thực  nàng đang mở các loại cơm năng lượng dự trữ trong  gian. Đây đều là những thứ nàng cố tình mua để tích trữ, phòng khi trốn thoát  truy đuổi  đủ năng lượng cung cấp. Bây giờ dùng là  đúng lúc cơ thể đang  cần.
“Mẹ ơi, thơm quá, con cũng  ăn.”
“Con thì thôi , 100 ngày nữa hãy bắt đầu ăn dặm, lúc đó  thể cho con nếm thử một chút. À  , đây là đồ mặn, ngay cả nếm cũng   nếm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-45.html.]
“Mẹ, thế  là quá đáng lắm ,  món nào  mặn  ạ, nước miếng con  ngừng .”
“Ai bảo con đầu thai thành em bé  gì. Cái  thật sự   cách nào, cứ từ từ mà lớn thôi.”
“Mẹ...”
“Dừng ... gọi gì cũng vô dụng. Cơ thể con  giới hạn, đừng ăn linh tinh  ảnh hưởng đến tuổi thọ. Mẹ hy vọng con  thể sống khỏe mạnh đến trăm tuổi.”
Đậu Đậu im lặng  đòi ăn nữa, thực  bé đều hiểu cả.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Tô Thần Cương   thứ  lành gì,  cứ thế mà bỏ qua ?”
“Bỏ qua cái gì mà bỏ qua. Không thấy  đang bổ sung năng lượng , ăn no uống đủ    đánh !”
“Được ạ,  ạ, mang con theo với.”
“Chắc chắn  mang con theo, nếu     là bọn họ tiện thể ôm con  mất. Thực  cũng  nghĩ đến việc dứt khoát để họ mang con , để con bên cạnh đúng là ảnh hưởng đến hành động.”
“Mẹ...    thể đưa con  hang sói . Lão phu nhân thì  cháu trai, nhưng Dung thị sẽ tìm cách hại con. Mẹ  sợ nhất thời sơ ý trúng kế , ví dụ như ban đêm mở cửa sổ, ví dụ như cho thêm chút gì đó  đồ ăn của v.ú nuôi,  dễ c.h.ế.t yểu đấy!”
“Cho nên xem như con là con trai ruột của ,   cũng mang theo. Thôi  , xem con sợ  kìa. Không đưa,  đưa nhé, đùa thôi!”
Bạch Chỉ Nguyệt hôm nay  căng thẳng như , nên tâm trạng cũng  tệ,  thể đùa với bé.
“Trò đùa   đùa    ơi, mạng nhỏ của con đấy!”
“Ha ha, vuốt lông cho đỡ sợ nhé. Thôi  ,   đây!”