Trương thị trong lòng cũng cảm thấy không thể nào là Hoa ma ma. Bà ta vẫn luôn là tâm phúc của mình, hại mình thì bà ta chẳng được lợi lộc gì.
“Đốt từ sau cửa sổ?”
“Lúc phát hiện ra đám cháy, nô tỳ mơ hồ thấy lửa ở sau cửa sổ lớn hơn bên này.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Vậy là có kẻ khác đã phát hiện ra chuyện của ta!”
Hoa ma ma lo lắng nói:
“Hầu gia liệu có ~”
“Sẽ không. Lưu Dũng đã chết, hắn là kẻ trộm. Ta phát hiện và cùng hắn giằng co, quần áo có chút rách rưới không chỉnh tề, không có vấn đề gì cả.”
Trương thị biết rõ, lúc này dù thế nào cũng phải đè chuyện này xuống, quyết không để người khác nói ra nói vào.
Nhưng Hoa ma ma lại không thể nhẹ nhõm như vậy. Trương thị là mẹ ruột của Hầu gia, Hầu gia dù có tức giận cũng sẽ không trực tiếp lấy mạng bà ta, còn mình thì khác.
Nhưng lời này cũng không thể nói ra, chỉ mong Hầu gia sẽ nhẹ nhàng cho qua chuyện này.
Phủ y đã đến, xem xét cho Trương thị. Trên mặt bà ta có vài vết bầm do bị đánh, trên người cũng có nhưng ông ta không thấy được. Khoang mũi hít phải một ít khói, da dẻ có chút bỏng rát, ngoài ra không có gì đáng ngại. Chỉ cần uống vài thang thuốc trị cổ họng, bôi thuốc trị thương vài lần lên mặt là khỏi.
Tô Thần Cương cũng xử lý vết thương và bôi thuốc.
“Đợi lão phu nhân ngủ rồi, đưa Hoa ma ma đến đây cho bổn hầu.”
“Vâng!”
Đêm nay không làm rõ mọi chuyện, hắn không tài nào ngủ được.
Một canh giờ sau, Hoa ma ma được đưa đến chỗ của Tô Thần Cương ở tiền viện.
“Hầu gia, người đã tới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-89.html.]
“Để bà ta vào, các ngươi lui ra ngoài viện.”
“Vâng.”
Hoa ma ma vừa vào đã quỳ rạp xuống đất.
“Hầu gia, lửa thật sự không phải do nô tỳ phóng.”
Tô Thần Cương tay cầm một thanh đoản kiếm, ánh sáng lạnh lẽo của nó như đóng băng trái tim bà ta.
“Vậy là ai phóng?”
“Nô tỳ thật sự không biết ạ, nô tỳ không thấy ai cả, thật đấy ạ!”
“Chẳng lẽ là ma quỷ? Hay là ngươi cấu kết với tên trộm kia!”
Hoa ma ma trợn tròn mắt. Hầu gia muốn bà ta phải gánh tội cấu kết với người ngoài, trộm cắp và phóng hỏa thiêu c.h.ế.t lão phu nhân.
“Nô… lão nô…”
“Gã đàn ông đó là ai? Không nói thì cùng đi gặp hắn dưới suối vàng đi. Tội cấu kết mưu hại, ta sẽ không chỉ để một mình ngươi gánh chịu đâu. Nên nhớ, ngươi còn một đứa con trai ở bên ngoài, bổn hầu đã cho người đi tìm rồi.”
“Hầu… gia.”
“Nói hay không là tùy ngươi.”
Hoa ma ma biết mình chạy trời không khỏi nắng.
“Nô tỳ nói. Lưu Dũng là quản sự mới được lão phu nhân cất nhắc lên. Chín năm trước, trong một lần đến trang viên ngoại thành nghỉ mát, hắn đang ở đó tra sổ sách. Lưu Dũng miệng lưỡi ngọt ngào, dỗ dành khiến lão phu nhân vui vẻ không ngớt. Sau đó, uống say rồi thì…
Lúc đó lão phu nhân cũng rất sợ hãi, nhưng bà ấy tuổi còn trẻ đã phải ở góa. Khi lão Hầu gia còn sống cũng có cả một viện thiếp thất, gần như không bao giờ đến sân của phu nhân, thật sự là sống quá khổ cực.
Những nha đầu biết chuyện năm đó đều đã bị lão nô xử lý hết. Từ đó về sau, vẫn luôn do lão nô giúp đỡ liên lạc. Mỗi khi lão phu nhân ra ngoài đều sẽ gọi hắn theo để hẹn hò. Khi ở trong phủ thì mười ngày nửa tháng lại gọi người vào, trước nay chưa từng bị ai phát hiện.