“Tô Thần Cương đủ tàn nhẫn, vì chuyện này mà muốn mẫu thân mình phải chết?”
“Ha, tình mẫu tử cuối cùng cũng không thắng nổi quyền thế địa vị. Cũng tốt, con đường báo thù xem như đã thành công một bước.”
“Đúng vậy, mụ già đó cũng rất độc ác, miệng thì nói hay lắm, quay đầu lại đã hạ độc hại mẹ ta. Cứ để bọn họ tự hại lẫn nhau đi.”
Sáng sớm hôm sau, nha môn Ứng Thiên phủ vừa mới mở cửa, người của Trường Bình Hầu phủ đã lại đến báo án, còn mang theo cả vật chứng và nhân chứng. Vụ việc lần trước vừa mới lắng xuống chưa được bao lâu, lại nổ ra một vụ án lớn về việc kẻ gian đột nhập trộm cắp không thành, phóng hỏa thiêu rụi sân của lão phu nhân.
Trường Bình Hầu lại một lần nữa trở thành tâm điểm trên các bàn tiệc, là đề tài hàng đầu nơi đầu đường cuối ngõ. Tô Thần Cương thường xuyên bắt gặp cảnh một đám người đang nói chuyện vui vẻ sôi nổi, nhưng vừa thấy hắn liền im bặt.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Vụ cháy ở Trường Bình Hầu phủ này cũng lạ quá. Một quản sự bên ngoài lẻn vào sân của lão phu nhân, bị phát hiện còn phóng hỏa, mấu chốt là lại tự thiêu c.h.ế.t chính mình.”
“Chắc chắn là bị diệt khẩu rồi.”
“Ý ngươi là trong này có khuất tất?”
“Khuất tất là chắc chắn có. Các ngươi nghĩ xem, lão phu nhân kia mới qua tuổi bốn mươi, còn Lưu Dũng thì hơn ba mươi. Hắn lại c.h.ế.t ngay trong phòng của lão phu nhân.”
“Ngươi nghi ngờ họ sao? Không thể nào, lão phu nhân là nhất phẩm phu nhân, có thể nào để mắt đến một tiểu quản sự?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-93-sinh-benh.html.]
“Chuyện này khó nói lắm, mỗi người mỗi sở thích, lão phu nhân đã ở vậy nhiều năm.”
“Ta nghe nói là lão phu nhân và hắn đánh nhau. Hầu gia vì cứu mẫu thân mà sốt ruột, đẩy người đó ngã vào lửa c.h.ế.t cháy. Rất nhiều gia đinh có mặt ở đó đã nhìn thấy, hơn nữa trên mặt lão phu nhân quả thực có vết thương do bị đánh, quan sai cũng đã nghiệm chứng rồi.”
“Lời này có thể tin được không? Bọn họ đều là người của Hầu phủ, vết tích cũng có thể làm giả mà.”
“Nhưng suy đoán của ngươi cũng quá đáng quá rồi. Vật chứng, nhân chứng đều có cả. Bên cạnh phu nhân có một đống nha hoàn bà tử, sao có thể xảy ra chuyện như vậy được.”
Có người đoán được chân tướng, cũng có người lại nghĩ theo hướng khác.
“Các ngươi nói xem, Trường Bình Hầu có phải đã đắc tội với ai không, nếu không sao lại cứ liên tục xảy ra chuyện!”
Đương nhiên là đắc tội với Bạch Chỉ Nguyệt rồi.
“Ai biết được. Lưu Dũng là một quản sự bên ngoài, cuộc sống cũng dư dả, có cần thiết phải đi trộm cắp không?”
“Cũng không dám nói chắc. Nói không chừng chính là vì sống quá tốt, đã quên mất bổn phận của mình. Nghe nói hắn ở kinh thành còn có hai căn nhà nhỏ, bên ngoài có một trang viên nhỏ, dưới tay còn có hai cửa hàng, trong nhà lục soát ra được mấy ngàn lượng bạc trắng. Ngay cả quan viên bình thường cũng không sắm nổi sản nghiệp như vậy.”
“Hầu phủ mấy năm nay dựa vào Bạch gia mà đi lên lại, đến cả một quản sự cũng giàu có như vậy. Chỉ là ba ngày hai bữa lại làm trò cười cho thiên hạ.”
“Hắn có thể thuận lợi vào Hầu phủ mà không có nội ứng sao? Sao không nghe nói trong phủ có ai bị đánh chết?”