“Đừng quên nàng   hại nguyên chủ và đứa bé như thế nào. Việc   cần   bận tâm.”
“Vẫn là  lợi hại,  cần tự  động thủ  dọn dẹp  hai chướng ngại vật.”
“Trước đây là  vây trong sân nên chỉ  thể mượn tay  khác. Ta thích nhất vẫn là trực tiếp  tay.”
“Mẹ cứ bình tĩnh  , đừng quên còn   đang theo dõi chúng .”
“Đám  đó vẫn còn ở đây ?”
“Cách một ngày  đổi một nhóm,  khi cũng sẽ  đổi địa điểm.”
“Ngươi  xem   nên trừ khử bọn họ ?”
Để những  như  ở bên cạnh như hổ rình mồi, nàng    thể yên tâm. Hơn nữa cũng quá cản trở   việc.
“Cho dù  bây giờ  thể đánh thắng  một hai , nhưng nếu kéo đến cả một đám thì con vẫn  động. Tốt nhất là  thể   họ   gì.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Chắc chắn là   lai lịch của khẩu súng, và  cướp  nó. Cùng lắm thì   đưa cho  một khẩu.  tại    đó   động thủ cướp nữa.”
“Có lẽ là đang chờ đợi điều gì đó.”
“Thôi  đoán nữa. Thích canh thì cứ canh, tiếp tục  lơ chờ họ  tay.”
(Mèo edit: mèo vẫn giữ nguyên cách xưng hô của Đậu Đậu dành cho Bạch Chỉ Nguyệt nhé là   vì mẫu . Vì hai  ở kiếp  là  hiện đại, Đậu Đậu gặp   khi cận kề cái c.h.ế.t như một chấp niệm, nên mèo vẫn giữ ạ.)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-99.html.]
Thực  Hoàng thượng cho họ canh gác, một là  xem  lưng nàng  ai ,  ai đến liên lạc với nàng . Còn phái mấy nhóm   đến mấy nơi khác, ví dụ như Bạch gia, và nhà của mấy  hầu hạ nàng  đây    xuất giá, để điều tra.
Hoàng thượng vô cùng  kiên nhẫn.
Trong  thời gian , Dung thị vô cùng yên tĩnh,   mượn cớ các loại để đòi gặp Hầu gia, cũng  chửi mắng Lưu thị, cũng  đập phá đồ đạc, mỗi ngày đều thành thật chép kinh, mỗi  chép  mười bản là cho bà tử ngoài cửa đưa đến chỗ lão phu nhân để bà  xem qua.
Chữ cũng   ngay ngắn,  hề qua loa cho xong.
Chuyện cháy nhà xảy  nàng , nhưng chuyện của lão phu nhân thì  ai  cho nàng. Ngay cả Hương Thúy cũng  , chồng nàng   nhưng  dám .
Cho nên khi lão phu nhân sinh bệnh, Hương Thúy phái Đoá Hoa đến báo tin, nàng vô cùng vui mừng.
“Ha ha, cuối cùng cũng ngã bệnh .  là trời xanh  mắt, ông trời cho thời cơ . Vừa  bà   kinh hách, ngẫu nhiên cảm  tà phong, càng  tra   là  hạ độc.”
Dung thị tìm mấy món trang sức vàng bạc kiểu cũ , đưa cho Đoá Hoa một cây trâm vàng, những thứ khác thì gói .
“Những thứ  tìm lúc   ai thì đưa cho Hương Thúy. Cứ  là  thưởng cho nàng , bảo nàng  tiếp tục. Gần đây   tin gì thì  cần đến chỗ .”
“Vâng.”
“Lúc về thì tránh những  đó .”
“Nô tỳ   ạ.”
Bệnh tình của lão phu nhân đến  nhanh. Uống ba ngày thuốc  hề đỡ,  càng thêm nặng. Lúc    thể dậy nổi, sốt lúc lên lúc xuống, cứ lặp  lặp .
Chung thái y khám qua   đổi một phương thuốc khác, chỉ  nếu còn   thì ông cũng hết cách.