Đến Vinh Bảo Hiên, những người phục vụ ở quầy lễ tân rất tận tình và chuyên nghiệp, dẫn bọn họ đi trên tấm thảm dày đến vị trí đã đặt trước.
Bạn trai của Lí Viện Viện, Thiệu Khang hơi áy náy nói: "Lúc đầu anh định định đặt chỗ gần cửa sổ ở sảnh trước nhưng một tháng trước đã bị đặt đầy rồi, chỉ có thể ngồi vị trí hơi ở trong góc thôi."
Lễ tân rất lịch sự, nhẹ nhàng, đưa mọi người lên thang máy rồi mang mọi người đi chỗ ghế lô ở trên đỉnh tòa nhà.
Tề Chân chú ý tới, đây là chỗ Dụ Cảnh Hàng ngồi lần trước đến.
Thiệu Khang hơi giật mình, vội vàng nói: "Chúng tôi đặt là vị trí ở sảnh lớn, phiền cô xác nhận lại một chút."
Người phục vụ cung kính nói: "Ngài là Thiệu tiên sinh ạ? Chỗ của ngài thật sự là phòng này ạ."
Chờ người phục vụ rót nước chanh, lúc họ xem thực đơn, Lí Viện Viện hào hứng nói: "Tớ nghe nói mấy cô fan đại gia muốn đặt chỗ tầng đỉnh này đấy, bởi vì nghe nói Dụ Cảnh Hàng ngẫu nhiên sẽ đến nơi này ăn cơm, nhưng thường thì gian phòng này siêu khó đặt luôn. Cho nên chúng ta đây là thần may mắn nhập thể rồi hả?"
Gian phòng ở Vinh Bảo Hiên chỉ có hai phòng ở trên tầng cao nhất với cửa sổ sát đất cực lớn có thể quan sát cảnh đêm và các địa danh ở Hải thành cảnh đêm, mặt kính thủy tinh hình vòm thủy tinh khác ở dưới thì có thể quan sát được sảnh lớn phía dưới. Rèm nhung màu ngọc lục bảo cùng với đèn treo thủy tinh, còn có bàn ghế gỗ đàn hương cổ xưa, còn đồ cổ men xanh trong tủ kính làm toàn bộ ghế lô cực kì phong cách.
Tề Chân uống một ngụm nước chanh, không ngờ lại là nước ấm .
Nhưng là những người khác đều là nước chanh đá lạnh có bọt khí mà, sao lại thế chứ.
Cô hơi rầu rĩ nói: “Vậy chúng ta liền ăn nhiều một chút, Viện tỷ gọi đồ ăn nhanh lên đi, tớ siêu siêu đói rồi đấy."
Lí Viện Viện ngay lập tức dùng ánh mắt thương tiếc quái lạ nhìn cô, nhẹ nhàng thở dài nói: "Chăm sóc Chân Bảo nào, chúng ta đừng thảo luận ghế lô nữa."
Bởi vì Thiệu Khang cũng chỉ là học sinh nên mọi người đều gọi rất khách khí, chờ đồ ăn lên bàn lại phát hiện thật sự có rất nhiều món.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-303.html.]
Rất nhiều món ăn của Vinh Bảo Hiên đều dùng thực đơn cổ xưa, cơ bản là rất khó học theo, vì vậy mặc dù giá cả của nhà hàng này không thấp cũng được xem là sự tồn tại rất đặc sắc trên thị trường. Ngoại trừ mấy fan đại gia thường xuyên đặt trước ra, người qua đường đến ăn cơm cũng không phải hoàn toàn là vì quốc tế ảnh đế Dụ Cảnh Hàng.
Thức ăn trên bàn ăn tinh xảo rực rỡ muôn màu, nhưng nhìn qua mỗi một loại số lượng đều rất ít.
Lí Viện Viện ngơ ngác: "Chúng ta gọi nhiều như vậy sao?"
Thiệu Khang muốn nói gì đó, lại nghe Tề Chân chậm rì rì nói: "Chắc vậy đó."
Mê Truyện Dịch
Thiệu khang nhất thời không nói chuyện nữa.
Một bữa cơm ăn xem như là khách và chủ cùng vui, mặc dù Thiệu Khang cứ luôn cảm thấy đồ ăn không hiểu sao lại nhiều vậy, nhưng vì mặt mũi của Viện Viện, cho dù thế nào hắn cũng phải cắn răng mà thanh toán.
Kết quả tính tiền vẫn là giá của mấy món ban đầu chọn.
Lí Viện Viện chủ động hỏi, nói với người phục vụ: "Hình như bên của chúng tôi gọi nhiều đồ hơn mà, hóa đơn này không đúng lắm thì phải."
Người phục vụ rất lễ phép đáp: "Đây là món quà của phòng ở trên tầng đỉnh ạ, không tính trên hóa đơn, cùng với mọi người là khách may mắn hôm nay, có thể không cần tính các chi phí nhỏ khác."
Dựa theo 18% tỉ lệ phí nhỏ, tiêu tốn gần tám ngàn phí, thật ra cũng là một khoản phí lớn, có thể miễn thì càng tốt.
Thiệu Khang còn muốn nói gì đó nhưng bị Lí Viện Viện ngăn cản.
Sau bữa tối, phục vụ còn cung kính đóng gói vài hộp điểm tâm tinh xảo: "Đây là điểm tâm số lượng có hạn của đầu bếp chính của nhà hàng mới nghiên cứu ra, tươi mới ra lò, đảm bảo chất lượng trong ba ngày, các vị dùng cơm vui vẻ."
Lí Viện Viện vì vậy rất vui vẻ.