Lạc Lâm Trân thấy trong phòng bao không có ai, ấn vào bụng cô: “Con mau sinh một đứa đi, sinh xong mẹ chăm cho.”
Bà rất kiên nhẫn: “Đừng có lo việc bây giờ vẫn còn đang học đại học, đàn ông trăng hoa lắm.”
Bà nhìn góc nghiêng xinh xắn của con gái, nói tiếp: “Đặc biệt là đàn ông trong giới giải trí, lại còn là ảnh đế cấp quốc tế nữa. Mẹ tra tin tức về cậu ấy rồi, lấy được biết bao nhiêu giải quốc tế, gặp bao nhiêu cô gái gầy có mập có. Sinh con đi thì mới ổn định được.”
Bà sinh Tề Chân xong sức khỏe kém đi rất nhiều, còn để lại bệnh nữa, chuyện này chỉ có một mình Tề Chân biết.
Tề Triệu Viễn rất rõ, Lạc Lâm Trân có lẽ cả đời này cũng chẳng thể có đứa con thứ hai nữa.
Tề Chân quen rồi, cũng không có gì không vui cả, chỉ nói với bà: “Mẹ xem menu đi.”
Lạc Lâm Trân ăn không nhiều lắm.
Gần đây mấy ngày liền Phương Canh không về nhà, bà đến công ty xem mấy lần liền. Thư ký cũng không nói gì cả, bây giờ bà thấy rất trống rỗng, không biết nên thế nào.
Món ăn được đưa lên, quản lý bước vào nói: “Xin hỏi ai vị phu nhân nào muốn uống rượu?”
Lạc Lâm Trân nói: “Cả hai đều uống.”
Tề Chân lấy chồng rồi, cũng coi như trưởng thành rồi, uống một chút cũng không sao.
Quản lý xin lỗi: “Ông chủ chúng tôi nói không được phục vụ rượu.”
Tề Chân: “Mang một bình lên cho mẹ tôi đi, tôi không uống.”
Quản lý trả lời lại rất lễ phép: “Vâng, cô đợi một chút ạ.”
Lạc Lâm Trân thấy khá hài lòng nhưng không thể hiện ra ngoài, vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó.
Bà gắp đồ ăn cho con gái, thấy con gái mỗi món chỉ ăn một chút.
Bà uống một ngụm rượu vang rồi lên tiếng: “Gần đây việc làm ăn của cậu con rất khó khăn, nợ hơn 300 vạn. Chú con cứ không về nhà, mẹ lo phát sốt lên nhưng cũng không biết làm thế nào.”
Tề Chân không nói gì, cô hiểu ý mẹ cô.
Một lúc lâu sau Tề Chân mới nói: “Con không giúp nổi mẹ. Con chỉ có mỗi tiền tiêu vặt bà nội cho để tiêu, còn có phí nhuận bút viết tiểu thuyết kinh dị, không bù nhiều tiền như vậy được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-395.html.]
Lạc Lâm Trân biết bà không nên ép cô, nhưng tình hình bên em trai mình rất căng thẳng, bên đó nói không trả được nợ thì c.h.ặ.t c.h.â.n tay của cậu ta đi.
Kiểu người đó, chuyện gì mà chẳng làm được.
Bà cũng đã mắc em trai mình mấy lần, vậy nhưng cậu ta vẫn ngựa quen đường cũ.
Bà làm thế nào được chứ?
Bố mẹ mất sớm, con trai nhỏ giao cho con gái lớn chăm sóc, những khoản để dành cũng đã em trai bà tiêu hết rồi.
Bà chỉ còn hai người thân thực sự là Chân Chân và em trai bà thôi.
Mê Truyện Dịch
Lạc Lâm Trân thở dài, đặt đũa lên trên bàn: “Mẹ biết con không thích cậu con nhưng mình phải thử xem. Cậu minh tinh kia chiều chuộng con vậy, tiền mua túi với giày cũng nhiều hơn con số này rồi, nghe nói căn biệt thự mà cậu ta đang ở cũng phải lên đến trăm tỷ.”
Bà lại tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Nếu không được thật thì mẹ cũng không ép con dâu.”
...
Bà không mong con gái sẽ xa lánh bà vì em trai.
Bán tình thân lấy mấy trăm vạn, không xứng.
Bà thà về xin Phương Canh, cùng lắm thì bán xe với trang sức đi, cộng thêm số tiền mà bà dành dụm được nữa.
Tề Chân đang định nói thì có tiếng gõ cửa, chiếc cửa từ từ mở ra.
Dụ Cảnh Hàng chầm chậm bước vào, tháo cặp kính râm xuống, để lộ ra đôi mắt sâu màu nâu.
Người đàn ông cúi đầu chào Lạc Lâm Trân, khí chất nhã nhặn, lịch sự, nở một nụ cười.
Lạc Lâm Trân như đơ ra vậy.
Cảm giác ngoài đời thật là Dụ Cảnh Hàng cao hơn con gái bà nhiều quá.
Tề Chân ơi bất ngờ, đứng lên nói: “Sao anh lại đến đây?”
Dụ Cảnh Hàng sờ lên trán cô để xem có nóng không, dịu dàng bình tĩnh nói: “Anh lo cho em.”