Con gấu kẹo dẻo Saigao: tôi đoán, cô gái kia là dâu phụ của bà Lạc?Con cua lớn của tôi: ! ! Tôi cũng chú ý đến lễ phục của cô gái đó rồi, da thì siêu trắng căng bóng, nhìn cũng rất là đẹp…… nhìn tổng thể khiến người khác phải ngây người, giống như là một con ngỗng trắng nhỏ đang đi chầm chậm từ nhịp, đáng yêu!
Hải Hoàn: Bây giờ Phương Mẫn Nghi, tôi sẽ dâng hương cho bạn, mời bạn xuất hiện và đánh vài cái! Bây giờ mắng cô ta còn có người tán dương cho tôi không? Nếu bạn gặp phải một tên cặn bã, thì bạn nên giống như bà Lạc!
Lâm Lâm Lâm Hoa Nhu: ? A A, nếu không nhìn lầm, thì cô phụ dâu nhỏ vẫn còn đang nói chuyện với ngài Dụ?
Fan não tàn của chị dâu Hàng: 1 cảm giác làm nũng, không tự ái, vùng miệng! buồn nôn! Không thấy ngài Dụ không có biểu hiện gì sao? ! Anh ấy có vợ rồi, chỉ yêu vợ thôi, toàn là yêu ma quỷ quái! [Nôn mửa]
……Tề Chân cảm thấy bản thân mình cũng không hiểu rõ, thật sự là giống như nũng nịu sao?Tại sao vậy?Cư dân mạng đều là hỏa nhãn kim tinh sao?
Đến cuối bữa hôn lễ, Lương tổng mời Dụ Cảnh Hàng cùng với người nhà ăn một bữa cơm.Dụ Cảnh Hàng thật sự đồng ý, không có chút lưỡng lự nào.
Lương Tổng thật sự rất vui mừng, mời ngài Dụ lên sảnh lớn của khách sạn.Lương Nhân lên trước cung kính nói vài lời với anh.
Cô rất thích dáng vẻ nam tính của Dụ Cảnh Hàng, thành thục quyến rũ, phong độ ngời ngời, duy trì vóc dáng vô cùng tốt.
Lương Nhân với vẻ tiếc nuối nghĩ rằng nếu như Dụ Cảnh Hàng chưa kết hôn, thì thật tuyệt khi được l.à.m t.ì.n.h với anh ta.Mà người đàn ông có phong độ nho nhã, ngữ khí ôn hòa, không nhiều lời nhưng mỗi câu đều rất hay.
Đều là vài vấn đề Tề Chân nghe không hiểu, nó có liên quan đến nhiều lĩnh vực và kiến thức.Dụ Cảnh Hàng cái gì cũng đều biết thảo luận đôi chút.
Mà dường như anh đối với chính mình ngoại trừ ôm ấp thân mật, gọi cô là tiểu bảo bối ngoan, gọi cô là tâm can của chồng.......Bọn họ thật sự không có nhiều vấn đề có thể trò chuyện.
Mà đa số thời gian của Dụ Cảnh Hàng là thu dọn đống hỗn loạn của cô, sau đó là miễn cưỡng giáo dục cô, bị cô dẫn đi.Tề Chân đang suy nghĩ, bản thân có phải cần phải xem sách nhiều hơn một chút, như vậy mới có thể để chồng cảm thấy vui vẻ.
Lúc đó, Lương Nhân mỉm cười và bắt chuyện nói: “Em đã đọc một vài cuốn sách nói về Descartes, thành thật mà nói, chúng rất khó đọc. Chúng không thể so sánh với những cuốn sách triết học mà anh đã học.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-602.html.]
Dụ Cảnh Hàng chỉ bình luận: “Vậy là đã khá tốt rồi.”Lương Nhân lại hỏi nói: “Còn vợ của anh, em nhìn cô ấy tuổi tác rất nhỏ, hình như cũng là sinh viên hả?”Lạc Lâm Trân và Lương tổng không nói lời nào.
Dụ Cảnh Hàng im lặng một chút, mỉm cười nhẹ nhàng, không có trả lời.Tề Chân cúi đầu xuống nhìn chiếc bánh macaron của mình và dùng nĩa khuấy nhẹ, nó rất mềm với vị ngọt ngào và béo ngậy trong miệng.
Cô gái nhỏ cúi đầu cắt miếng bít tết của mình, nhưng miếng bít tết quá lớn, cắt có chút mệt.Dụ Cảnh Hàng cắt miếng bít tết của mình xong thì đổi cho cô.
Tề Chân lòi cái đuôi nhỏ ra: “…….”Túi dấm nhỏ bắt đầu hờn dỗi: “Như vậy là không thích hợp, đừng như vậy... Bà xã của anh sẽ tức giận.”Dụ Cảnh Hàng bình thản nói: “Em nên gọi tôi một tiếng chú, nên như vậy.”Tề Chân nói: “Em trong mắt anh chỉ là một đứa trẻ sao?”
Dụ Cảnh Hàng thản nhiên nói: “Trong lòng em không hiểu anh xem em là gì sao?”Tề Chân nói: “Ờ, Em không ăn bít tết.”Dụ Cảnh Hàng nói: “Bỏ đi.”Lương tổng và Lương Nhân: “……”
Không khí đột nhiên rất lạ, nghe như họ đang tranh cãi với nhau, lại giống như là đang tán tỉnh nhau.Nhưng bọn họ lẽ nào không phải không biết nhau sao?
Mê Truyện Dịch
Sau đó Tề Chân mặc kệ anh.Dụ Cảnh Hàng vốn dĩ nói rất ít, Lương Nhân hỏi vài câu tự nhiên không thể bắt chuyện thêm, chỉ là phép lịch sự.Lương Nhân chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón tay của cô, phì cười nói: “Chiếc nhẫn trên tay của Chân Chân giống như…… là nhẫn cưới.”
Tề Chân quay qua và nói: “Đó là vì tôi kết hôn rồi.”Lương Nhân: “……”Mặc dù Lương tổng đã có nghe nói nhưng cũng không để ý đến, vẫn còn rất phân vân chuyện một cô gái nhỏ như vậy….., sao trong gia đình lại muốn gả cô bé đi gấp như vậy?
Lương Nhân cảm thấy nếu là con gái của mình thì cần phải ở nhà mấy năm nữa làm tiểu công chúa.Đàn ông chó đều không thể tin được.Lương Nhân cười cười nói: “Vậy… …. Chồng của em hôm nay không có đến hả? Anh ấy làm gì?”
Tề Chân xuất thần, nhẹ giọng nói: “Anh ấy *vô công rỗi nghề.”Đôi mắt của cô to tròn và rất đẹp, lúc cô nói chuyện đặc biệt rất ngây thơ và dịu dàng.Như thể chồng của cô làm người *vô công rỗi nghề là rất vẻ vang vậy.Lương Nhân: “…….”
Tề Chân vô tội nhìn cô: "Chồng tôi học triết học, nhưng xem ra cũng vô dụng, cho nên trở thành người*vô công rỗi nghề.”Dụ Cảnh Hàng im lặng không nói.Lương Nhân sợ Dụ Cảnh Hàng bị đứa trẻ nhỏ này làm phật lòng, nên lúng túng nói: “ Là giống với anh Dụ, có điều anh Dụ không những có học vị triết học, mà còn học kinh doanh và địa lý, họ khác nhau mà……”
Dụ Cảnh Hàng nhìn qua Tề Chân, nhẫn nại ôn nhu nói: “Triết học rất hữu ích, đừng để định kiến của em cản trở sự hiểu biết về nó.”Tề Chân rũ cái đuôi xuống, quay đầu tức giận nói: “Em không có. Nhưng là không hiểu cái gì là Descartes, như vậy là thành kiến sao?”
Dụ Cảnh Hàng nói: “Vì chồng của em là vô công rỗi nghề, anh ta không phải.”Lương Nhân lại vội vàng giảng hòa: “Nhẫn cưới của anh Dụ và Chân Chân nhìn đặc biệt giống nhau, hai người không phải là mua cùng một cửa hàng chứ…… ha ha ha ha?Không khí lại lần nữa lạnh xuống.