Cùng với tiếng nhạc nền OST vang lên, bộ phim bước đoạn kết.
Thang Ninh dụi mắt thẳng dậy, cố tỏ bình tĩnh rõ ràng từng chữ: "Ừm, hết phim , chúng thôi."
"Ừ." Cố Ngộ liếc điện thoại của cô, hỏi: "Muộn thế mà còn nhắn tin cho em ?"
Thang Ninh giật .
Tin nhắn là của Cố Lê, cô với Thang Ninh là cuối cùng cô và Trần Thạc cũng xong xuôi, về phòng .
Thang Ninh đại: "Là tin nhắn nhóm thôi, quan trọng."
"Ồ..." Giọng điệu của Cố Ngộ đầy ẩn ý.
Hai xuống giường, bước khỏi phòng.
Bộ phim dài tới hơn ba tiếng, khi kết thúc hơn 3 giờ sáng, chỉ còn vài tiếng nữa là trời sáng.
Vào giờ , hầu hết các hoạt động giải trí đều ngừng, cả tầng lầu trở nên yên tĩnh.
Trên đường về, Thang Ninh cố gắng căng da đầu tìm chủ đề : "Anh thấy bộ phim ?"
"Cũng .” Cố Ngộ ngượng, bởi nửa cũng xem kỹ lắm: "Khá bình thường, cũng suýt ngủ gật."
Thang Ninh nhịn ngáp thêm cái nữa.
Cố Ngộ dịu dàng: "Buồn ngủ ?"
"Chủ yếu là đang ngủ giữa chừng..." Thang Ninh nén cảm giác khó chịu trong cổ họng: "Bây giờ còn thấy mơ màng."
Cố Ngộ đưa Thang Ninh đến cửa phòng: "Về nghỉ ngơi sớm , ngày mai kế hoạch gì ?"
"Chắc là ban ngày tắm suối nước nóng, chiều sẽ về." Thang Ninh : "Ngày , về sớm để thành một việc đang dở."
Cố Ngộ kế hoạch sắp xếp từ lâu với giọng điệu tự nhiên: "Vậy chung xe với chúng , đúng lúc xe chúng ba , thể chở thêm hai các em."
Thang Ninh sợ lỡ mà bây giờ đồng ý ngày mai Cố Lê và Trần Thạc kế hoạch khác thì giải thích , cô : "Ừm, ngày mai em hỏi Cố Lê xem ."
Cố Ngộ gật đầu, nỡ tạm biệt cô: "Vậy ngày mai gặp ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-108.html.]
"Ừm, ngày mai gặp."
May mà Cố Ngộ đòi kiểm tra phòng, Thang Ninh nhanh chóng quẹt thẻ mở cửa phòng.
Trong phòng bật đèn, khi đóng cửa cô phòng vài bước, đè nhỏ giọng để chắc chắn bên ngoài thấy, thăm dò gọi: "Cố Lê, về ?"
Lúc Cố Lê bất ngờ bật dậy giường, vén chăn bật đèn đầu giường lên.
Thang Ninh thấy cô tẩy trang, cũng quần áo, chắc là mới về lâu.
Cố Lê hoảng hốt về phía cửa, hỏi: "Anh trai tớ ?"
"Ừ, , yên tâm , chắc nghi ngờ gì ."
"Sợ c.h.ế.t mất!" Cố Lê vỗ ngực, hú hồn hú vía: "May mà kiểm tra phòng, tớ thế thế nào cũng giống đau bụng cả đêm."
"Tình hình ?" Thang Ninh quan tâm hỏi.
Nụ mặt Cố Lê gần như giấu nổi, cô dấu "OK" với Thang Ninh: "Anh chấp nhận tớ !"
"Thật ?!!!" Thang Ninh cũng trở nên hào hứng: "Vậy... Bây giờ các coi như đang hẹn hò đúng ?"
" ." Dứt lời, Cố Lê bỗng nghiêm túc lên: " tớ quyết định chỉ hẹn hò với một tháng thôi."
"Tại ?" Thang Ninh hiểu.
"Bởi vì..." Cố Lê thở dài, kéo dài giọng: "Tớ hỏi bạn của , đó từ cấp ba đến nay bao giờ hẹn hò với ai quá một tháng, thái độ với chuyện hẹn hò cơ bản chỉ là đùa giỡn thôi."
"Biết đây là đùa giỡn, nhưng với là tình yêu đích thực thì ?" Thang Ninh cố gắng an ủi.
Cố Lê lắc đầu: "Tớ định gần hết một tháng, đợi chia tay tớ, mà tớ sẽ chủ động đề nghị chia tay , lẽ ngay từ đầu khi bắt đầu hẹn hò ý định , thì sẽ sa đà đó, chung là hẹn hò với một tháng tớ cũng xem như là mãn nguyện . Tớ suy nghĩ kỹ, cầu mong trường tồn vĩnh cửu, chỉ cầu từng , tớ hơn 20 tuổi mà từng hẹn hò, mối tình đầu nhất định là một thích mới !"
Mặc dù Thang Ninh hiểu hết suy nghĩ của Cố Lê, nhưng vẫn cảm thấy quyết định của cô dũng cảm: "Ừ, dù thế nào tớ cũng sẽ ủng hộ , chỉ cần bảo vệ bản , đừng để tổn thương trong tình cảm là ."
"Ừm, tớ sẽ , yên tâm, tớ phóng khoáng, dám yêu dám hận!" Cố Lê ôm chăn : "Tối nay tớ cũng thẳng với , tớ thích từ lâu, nếu chút cảm giác với tớ thì thử hẹn hò xem , lúc đó tớ tỏ thoải mái quan tâm, nhưng thực trong lòng tớ hồi hộp lắm."
"Tóm chúc mừng thoát ế." Thang Ninh ngáp: "Ôi trời, tớ mệt c.h.ế.t mất.”
Lúc Cố Lê mới nhớ : "À , tối nay các chơi thế nào?"