Cố Ngộ là cách ứng xử trong văn phòng.
Dù cũng là quản lý cấp cao, là tổng giám đốc dự án quản lý hàng chục , địa vị và năng lực ở đó, nhưng vì tuổi tác tương đối trẻ nên khác kính sợ .
Vì , khi giao việc cho các phòng ban khác, thường kết hợp giữa tâng bốc và gây áp lực, quá khiêm tốn cũng quá mạnh mẽ.
"Cậu yên tâm, sắp xếp ." Lăng Lệ .
"Được, sẽ đợi email của thứ hai." Cố Ngộ xong cúp máy.
Khối lượng công việc nhiều hơn Thang Ninh tưởng tượng một chút.
Tổng cộng mười tệp đính kèm gửi đến, mỗi tệp chứa hai file WORD và hai file EXCEL. Hơn nữa, chỉ cần chúng mà còn lọc, phân tích và tổng hợp.
Chẳng từ lúc nào, cô việc đến khi cả văn phòng về hết, thế mà mới chỉ xem xong tệp đính kèm đầu tiên.
Thang Ninh cảm thấy lẽ cô đánh giá quá cao khả năng của .
cô là chịu thua cuộc, càng là việc thể, cô càng thử thách để thành nó.
Dự án bận rộn đến tận thứ sáu, Thang Ninh mới chút manh mối, nhưng lĩnh vực tuân thủ thực sự là một điểm mù kiến thức đối với cô.
Không báo cáo khó, chủ yếu là tài liệu tham khảo giai đoạn đầu cần quá nhiều thời gian.
Thang Ninh cảm thấy năng lượng của cạn kiệt, may mà đến giờ ăn trưa, thể hồi phục một ít. Trên đường đến căng tin, cô nhắn tin cho Cố Lê.
Quả Chanh: [Cậu từng vụ tuân thủ ?]
Cố Lê trả lời ngay lập tức: [Gần đây tớ một vụ.]
Quả Chanh: [Tốt quá, kinh nghiệm gì dạy cho tớ , tớ chuẩn bắc ghế để lắng đây.]
Quả Lê: [Tớ nhớ lúc đó tớ mua hai cuốn sách, , xong tớ cứ như khai sáng .]
Quả Chanh: [Tốt quá! Cậu chụp ảnh gửi cho tớ, tớ sẽ mua!]
Quả Lê: [Bản tiếng Anh gốc lúc đó tớ mua online từ Anh gửi về, mất hai tuần lận, tớ cho mượn là .]
Quả Chanh: [Được chứ chứ, ngày mai tớ qua nhà lấy nhé?]
Nói đến đây, Thang Ninh đến căng tin.
Thang Ninh thường thích ăn 1 giờ, vì lúc khá muộn nên căng tin còn nhiều , chỉ điều mấy món ngon hết.
Thang Ninh kén ăn lắm, cô chọn xong đồ ăn và một chỗ khá khuất, lúc màn hình điện thoại hiển thị ba tin nhắn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-15.html.]
Cô lập tức mở .
Quả Lê: [Ngày mai đơn vị tớ hoạt động team building chơi ngoại thành hai ngày, tối thứ ba mới về.]
Quả Lê: [Tớ nhớ dự án của nộp thứ tư tuần ? Tớ bảo trai tớ gửi cho nhé.]
Quả Lê: [Tớ gửi WeChat của cho , các chuyện .]
Thang Ninh cảm thấy chắc chắn là do lúc nãy lấy đồ ăn quá lâu, trả lời nên coi như là đồng ý, cô lập tức luống cuống gõ phím điên cuồng.
Do quá vội vàng nên đổ canh.
Nhất thời nên lau bàn trả lời tin nhắn .
Cùng lúc đó, Cố Ngộ đang ở nhà ăn công ty, tiếng động đổ đồ của cô gái ở bàn bên cạnh thu hút sự chú ý, đầu qua, cô gái đang một tay cầm điện thoại, một tay luống cuống dùng khăn giấy lau bàn.
Tầm mắt chuyển về màn hình điện thoại, Cố Lê gửi cho một danh , nhờ gửi hộ cô hai cuốn sách cho .
Cố Ngộ đang phân vân trả lời thế nào, bóp trán, thở dài lấy điện thoại bắt đầu gõ.
Mint: [Anh thấy em nên học ở đại học Columbia , chuyên ngành đầu trai em to .]
Quả Lê: [Anh! Việc nhỏ thế mà cũng chịu giúp ? Nếu ngày mai em bận thì gì đến lượt hốt việc ?]
Mint: [Em xem, đây là thái độ nhờ vả khác ?]
Quả Lê: [Anh ơi~ Làm ơn mà~]
Sau đó còn gửi kèm một ảnh GIF của cô bé mắt long lanh.
Cố Ngộ bất lực, ngón tay lướt lên , nhấn danh mà Cố Lê giới thiệu và thêm bạn.
Lúc cuối cùng Thang Ninh cũng lau sạch nước canh bàn, mở WeChat định trả lời thì thấy danh bạ một "1" màu đỏ chói mắt.
Cô hít một lạnh.
Tay run rẩy nhấn biểu tượng nhỏ đó, trong mục "Bạn bè mới" thấy một yêu cầu kết bạn.
Tên là Mint, ảnh đại diện là một bức ảnh phong cảnh.
Cô giao diện trò chuyện với Cố Lê.
Xóa nội dung tin nhắn soạn xong kịp gửi [Không cần !!!!!!]
Rồi thà c.h.ế.t sờn mà trả lời: [Cảm ơn, trai thêm bạn tớ …]