ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 151

Cập nhật lúc: 2025-01-17 08:11:10
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

lẽ đó là cái gọi là trớ trêu của cuộc đời, Thang Ninh rời khỏi nhà lâu như , Thang Văn gọi điện cho cô bao giờ máy.

là hôm nay, trong tình huống như , cô nhận cuộc gọi .

Có lẽ cũng là ý trời.

Thang Ninh xe đến bệnh viện, nhanh chóng tìm thấy phòng bệnh.

Vừa đẩy cửa , ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc.

Là mùi hôi hắc của t.h.u.ố.c lá kém chất lượng.

Trong phòng bệnh sáu giường, Thang Ninh liếc mắt một cái thấy Thang Triết đang bên giường bệnh ở trong cùng, gác chân lên giường hút thuốc.

Thấy Thang Ninh, Thang Triết lập tức dậy, huýt sáo một cách phô trương: "Ôi ôi ôi, em gái tao đây ?! Mấy năm gặp, bây giờ nhận nữa ."

Cách ăn mặc của Thang Triết vẫn giống như đây, áo jean trông vẻ lưu manh, tóc còn tạm sạch sẽ, nhưng râu mặt trông như mấy ngày cạo, cả tiều tụy.

Thang Ninh với vẻ mặt ghê tởm, tiện tay liếc Thang Văn đang ngủ giường hỏi: "Bà ?"

"Ồ, chỉ là xe máy với bạn trai ngã thôi." Thang Triết mấy quan tâm : " viện truyền nước, bó bột các thứ, tao đủ tiền viện phí, bảo bác sĩ gọi điện cho mày."

Thực Thang Ninh đoán chắc chắn cô gọi đến để trả tiền.

Cô thầm nghĩ trong lòng, chỉ một thôi, đây là cuối cùng, coi như trả xong lời hứa với Bạc Hà.

"Không việc gì khác nữa ?" Thang Ninh xong định : "Vậy trả tiền xong sẽ về."

Thang Triết một tay kéo cổ tay Thang Ninh : "Này, đừng chứ, mấy năm về, tâm sự chút ? Dù tao cũng là trai mày mà."

Thang Ninh giật mạnh tay : "Buông ."

Lần đầu tiên Thang Ninh cảm thấy, từ "Anh" ghê tởm đến .

"Ồ, bây giờ kiêu ngạo dữ .” Thang Triết lạnh một tiếng: "Không hổ danh là từ thành phố lớn về, khi nào dẫn tao thành phố lớn xem chơi?"

"Có bản lĩnh thì tự ." Thang Ninh hừ lạnh một tiếng.

"Không bản lĩnh như mày." Thang Triết ngậm điếu thuốc, lí nhí: "Thi đậu đại học, còn luật sư nữa?"

Bạn học cấp ba của Thang Ninh thỉnh thoảng vẫn hỏi thăm cô, nên việc Thang Triết tình hình của cô cũng gì ngạc nhiên.

những thông tin cũng đều công khai, gã danh nghĩa của cô, thực sự tra cũng khó.

"Kiếm nhiều lắm ?" Khi Thang Triết chuyện khiến cảm giác bực khó tả.

Một kiểu như coi thường cô, như thèm điều gì đó của cô.

Ghê tởm.

" trả tiền viện phí đây." Thang Ninh xong liền rời .

Thực viện phí quá nhiều, chỉ hơn ba nghìn thôi.

Thực cũng hẳn là Thang Triết , chắc là tiếc hoặc lấy , phản ứng đầu tiên là bảo bác sĩ liên lạc với khác xem .

Chắc cũng hy vọng nhiều lắm, nhưng trùng hợp , Thang Ninh nhận cuộc gọi đó.

Cô quẹt thẻ xong phòng bệnh, đưa hóa đơn cho Thang Triết: "Nếu việc gì khác thì đây."

Thang Triết gọi cô : "Này, tao cũng chăm chúng cả buổi sáng , mệt, mày tao chút , tao về tắm rửa ngay."

Thang Ninh cũng là vì thấy khuôn mặt tiều tụy của gã , hai chữ "Mẹ chúng ", đột nhiên mềm lòng một chút, giờ: " đặt vé tàu cao tốc lúc 7 giờ tối, muộn nhất 6 giờ ."

"Được, trong vòng một tiếng tao sẽ ngay." Thang Triết xong liền rời khỏi phòng bệnh.

Thang Ninh vốn định đợi bên ngoài phòng bệnh, nhưng cô lo Thang Văn đột nhiên tỉnh dậy sẽ liên lạc với bác sĩ kịp thời.

Suy nghĩ một lúc vẫn xuống trong phòng bệnh.

Cô liếc Thang Văn, bà ngủ yên bình, bác sĩ mới phẫu thuật xong, gây mê vẫn tỉnh.

Đã mấy năm gặp Thang Văn , làn da của bà tối và chảy xệ hơn nhiều so với trong ấn tượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-151.html.]

cách ăn mặc vẫn giống như , chiếc váy liền màu hồng đậm bà đang mặc, chính là chiếc mặc cách đây 10 năm.

Thực Thang Ninh khá sợ Thang Văn tỉnh dậy, cô gặp bà gì để .

ngoài khá gấp nên Thang Ninh chỉ mang theo một túi xách nhỏ, bên trong chỉ ví tiền, khăn giấy và chìa khóa.

Có chút thời gian rảnh rỗi cô định trả lời email công việc, nhưng điện thoại còn nhiều pin, ở nơi xa lạ khiến cô dễ cảm thấy an .

Cô hỏi y tá chỗ nào thể sạc điện, cô y tá chỉ phòng nghỉ bên ngoài.

Thang Ninh chỉ cầm điện thoại ngoài.

Tập trung việc một lúc, xử lý xong công việc còn tồn đọng gần hết, đột nhiên nhận một tin nhắn.

Là từ ngân hàng gửi đến, rút ba mươi nghìn tệ ở ATM nơi khác.

Khi thấy tin nhắn, Thang Ninh cảm giác như từ cao rơi xuống đất trong tích tắc.

Mắt tối sầm, cảm giác ý thức tạm thời rút .

Khi cô phản ứng , lập tức chạy về phòng bệnh.

Quả nhiên cái túi cô mang theo đặt bên cạnh ghế Thang Văn biến mất.

Việc đầu tiên cô gọi điện cho ngân hàng báo mất, khi gọi điện cô thậm chí còn cảm thấy đầu óc trống rỗng, vì chân mềm nhũn mà xuống ghế dài nghỉ một lát.

Thẻ ngân hàng và chứng minh thư của cô đều bỏ trong túi, nhưng cho dù thẻ, mật khẩu cũng thể rút tiền.

Loại trừ khả năng khác trong bệnh viện lấy, thể đoán mật khẩu của cô, chỉ một .

Cô run rẩy lấy điện thoại , tìm của Thang Triết trong danh bạ gọi .

Điện thoại reo vài hồi thì kết nối, bên với giọng điệu lả lơi: "Có chuyện gì?"

"Có ăn trộm túi của ?" Thang Ninh cố gắng kiềm chế để giọng run quá rõ.

Thang Triết mấy quan tâm: "Sao chuyện kiểu đó, đều là một nhà, thể là ăn trộm chứ?"

Thang Ninh nhất thời tức đến mức gì.

Dường như Thang Triết nhận vấn đề gì, còn mang giọng điệu khinh thường : "Mật khẩu của mày cũng dễ đoán thật, sinh nhật ông ngoại, tao thử hai là thành công , nhưng mày thành phố lớn luật sư cũng kiếm nhiều tiền nhỉ, tao tưởng mày tầm vài trăm nghìn chứ."

"Trả tiền và thẻ cho ." Thang Ninh bình tĩnh : "Nếu sẽ báo cảnh sát ngay, đang phạm pháp, sẽ tù đấy."

"Đùa ." Thang Triết quan tâm, thậm chí còn kiêu ngạo: "Lúc nhỏ mày dùng tiền của của ông ngoại, gọi là phạm pháp, giờ tao dùng tiền của mày thì gọi là phạm pháp? Hồi nhỏ tao còn bỏ tiền mua đồ ăn cho mày nữa, mày tính là phạm pháp?"

Thang Ninh thực sự thể chuyện với kẻ mù luật pháp nửa câu, cô cố nén giận : "Trả chứng minh thư cho ."

"Vừa dùng xong là vứt ." Thang Triết chút khách sáo: "Lát nữa tao còn việc, bệnh viện nữa , đóng phí gì nữa cũng liên quan đến tao."

Thang Triết xong liền cúp máy.

Thang Ninh tiếng tút tút bên điện thoại, đột nhiên cảm thấy thế giới im lặng.

bao giờ tuyệt vọng như lúc .

Thẻ ngân hàng của cô báo mất, một xu nào để dùng, chứng minh thư, ở một thành phố mà đối với cô là nhà.

Một một , bất kỳ ai thể giúp cô.

một ghế dài trong bệnh viện lâu.

, cứ thế cũng cách, chứng minh thư tiền, cô thể ở khách sạn cũng thể về Giang Thành.

còn thời gian để đau buồn vì ba mươi nghìn là tất cả tiền tiết kiệm từ khi cô đến giờ.

Cô cố gắng tiết kiệm ăn uống nỗ lực việc mới tiết kiệm chừng đó tiền, một đối với cô liên quan cướp trong chốc lát.

Sau cảm xúc suy sụp, Thang Ninh cố gắng lấy tinh thần.

gần bệnh viện đồn cảnh sát, cô trình báo , hỏi xem cảnh sát cách nào giải quyết .

Thang Ninh bộ nửa tiếng đến đồn cảnh sát, kể chuyện tiền trộm cho cảnh sát.

Lâm Thành là một nơi nhỏ, khi đối phương là trai ruột của cô, quả nhiên họ chẳng coi là chuyện gì to tát, gọi là chuyện "Gia đình" và xử lý với một nụ .

Loading...