ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 172
Cập nhật lúc: 2025-01-17 08:25:24
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Lê liếc trực tiếp nhấc máy: "Alô? Anh ?"
Giọng bên điện thoại vẻ ung dung: "Em đang ở ? lúc ở gần công ty em, tiện đường đón em tan nhé?"
"Đâu , hơn 8 giờ , em tan 2 tiếng !" Cố Lê nhịn trợn mắt: "Anh mà, em tăng ca."
"Ồ." Vì trong dự đoán nên giọng Cố Ngộ mặn nhạt: "Vậy em về nhà ?"
"Chưa, em đang dạo ở Ngân Thái." Cố Lê liếc Thang Ninh : " cũng xong , đến đón em về nhà ."
"Được, đợi ." Anh chỉ chờ em câu .
Sau khi cúp máy, Thang Ninh lập tức vẻ : "Anh đến đón , tớ tàu điện ngầm về nhà đây."
"Này!" Cố Lê kéo Thang Ninh , cho cô cơ hội trốn : "Không vội mà, đợi ở đây với tớ một lát , một tớ chán lắm."
Thực trong lòng Thang Ninh đang hoảng loạn chết, nhưng cô vẫn cố tỏ bình tĩnh: "Được , nhưng lúc nào gần đến thì tớ nhé."
Cố Lê miệng đáp ứng đại, dù bây giờ đưa cô về nhà, chắc chắn cô sẽ chạy.
Khi đợi xe với Cố Lê, lòng Thang Ninh thực sự thấp thỏm yên.
Trong đầu ngừng nhớ xem để "Dấu vết" gì xe Cố Ngộ .
Nếu phát hiện Cố Lê hỏi thì đối phó thế nào.
Liên tục rơi tình huống tự hỏi tự trả lời.
Cảm giác CPU sắp đốt cháy .
Khi thời gian gần đến, hai đến chỗ Cố Ngộ thường đón đưa Cố Lê.
Không lâu , xe của Cố Ngộ từ từ đến.
Thang Ninh nghĩ hành động của Cố Ngộ khả năng lớn là để đón cô về nhà,
bây giờ nếu giả vờ tàu điện ngầm, chắc sẽ hai "Tấn công" liên .
Đằng nào cũng , nên cô ngoan ngoãn lên xe luôn.
Thông thường Cố Ngộ lái xe, hai đều ghế cùng .
Lên xe xong Cố Lê liền bắt đầu chế độ lắm lời: "Anh, hôm nay , bụng đến đón em?"
"Mỗi tháng vẫn một hai ngày nghĩ thông mà." Cố Ngộ nhận
điều gì đó, hắng giọng chậm rãi : "Chủ yếu thỉnh thoảng cũng một trai ."
Cố Lê khách sáo phá hỏng: "Thỉnh thoảng dữ đó!"
Cố Ngộ đáp lời Cố Lê, chỉ qua gương chiếu hậu thấy túi đựng quần áo tay Thang Ninh: "Mua quần áo ?"
Giọng Thang Ninh nhỏ đến gần như thấy: "Vâng, đúng ."
Cố Ngộ hỏi: "Màu gì thế?"
Thang Ninh sững , ngượng ngùng cúi đầu.
May mà lúc Cố Lê đỡ lời: "Người thường hỏi kiểu dáng gì thương hiệu gì, chứ ai hỏi màu gì?"
Cố Ngộ lý sự: "Kiểu dáng thương hiệu gì hiểu , chỉ thể hỏi màu thôi."
Cố Lê cụt hứng: "Màu tím, lắm."
"Ồ?" Vì câu trả lời ngoài dự đoán, tiên Cố Ngộ sững , giọng điệu rõ ràng cao lên, xác nhận : "Màu tím ? Chỉ mua một cái thôi?"
" , em cho là lắm đó!" Phía Cố Lê còn giới thiệu chi tiết như thế nào.
Chỉ là Cố Ngộ lọt chữ nào.
Cố Ngộ liếc Thang Ninh qua gương, cảm nhận cô cố ý tránh né ánh mắt .
Cố Ngộ dùng giọng điệu bình thường nhưng vị châm chọc: "Anh xem thử đến mức nào."
Cố Lê tưởng chỉ đùa, chỉ Thang Ninh sự khó chịu đầy ắp trong câu .
Suốt chặng đường Cố Lê như một bà già dặn dò Thang Ninh, chú ý an , chú ý chống nắng, chú ý nghỉ ngơi.
Cố Ngộ giả vờ hỏi: "Sao ? Thang Ninh định ?"
"Ngày mai công ty outing Hải Thành 4 ngày." Cố Lê Thang Ninh trả lời.
"Vậy ? Trùng hợp ?" Cố Ngộ .
"Trùng hợp?" Cả Cố Lê nghiêng về phía : "Chẳng lẽ cũng định Hải Thành?"
Nghe câu Thang Ninh hít một lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-172.html.]
Cũng quá "Trùng hợp" đấy!
"Không ." Cố Ngộ xoay vô lăng : "Vừa mấy ngày bạn của từ Hải Thành về, khi một bản hướng dẫn du lịch, lúc đó
thể hỏi xin ."
"Hay quá quá, tuyệt vời, tiện thể gửi cho em luôn nha!" Cố Lê vỗ vỗ lưng ghế phụ: "Em cũng cơ hội Hải Thành chơi."
Cố Ngộ nghĩ bụng đây là thức đêm riêng cho Thang Ninh,
thể để cho cô nàng hưởng lợi, qua loa: "Vậy đợi khi nào em định Hải Thành, sẽ gửi bản hướng dẫn cho em."
Cố Lê thấy bây giờ cho cô bản hướng dẫn thì khả năng cao lúc đó cũng tìm thấy, thực sự cũng vội lấy ngay bây giờ.
Suốt chặng đường, Cố Lê còn hào hứng hơn cả Thang Ninh, tìm kiếm đủ loại hướng dẫn du lịch và món ngon ở Hải Thành.
Cố Ngộ chê cô quá ồn, đưa cô về nhà .
Sau khi cô , khí trong xe trở nên lạnh lẽo một cách kỳ lạ.
Cảm giác sắp bước phần "Thẩm vấn" .
Anh bảo Thang Ninh lên ghế phụ, mà tiếp tục lái, Thang Ninh giận .
Không vì cô chọn màu thích lúc nãy cô cố ý tỏ xa cách với Cố Ngộ mặt Cố Lê.
Thậm chí suốt chặng đường cũng chuyện nhiều, Cố Ngộ chỉ hỏi qua thời gian máy bay và về.
Bầu khí , suốt chặng đường Thang Ninh đều lo lắng.
Khi đến nhà Thang Ninh, Cố Ngộ một lời, trực tiếp xuống xe.
Thang Ninh định mở cửa xuống xe theo, đột nhiên phát hiện cửa xe khóa .
Cô thấy Cố Ngộ vòng quanh xe một vòng đến chỗ ghế , mở cửa xe bước đôi chân dài xuống.
Thang Ninh hành động dọa sợ, theo phản xạ lùi một .
Cố Ngộ nhanh tay nhanh mắt đóng cửa xe, mặt ngược về phía ánh
sáng, khuôn mặt mờ nhạt, Thang Ninh thể đoán cảm xúc của từ vẻ mặt.
"Anh gì ?" Thang Ninh hỏi.
"Không gì, chỉ là… Ngày mai em , gặp gặp em tận bốn ngày, nỡ."
Thái độ của , ít nhất giống như tưởng tượng.
Thang Ninh thở hắt thể nhận thấy, cô bình tĩnh , ngước mắt thẳng mắt : "Bốn ngày trôi qua nhanh, chỉ chớp mắt là qua ."
"Em thì dễ, em chơi đương nhiên vui ." Cố Ngộ thở dài châm chọc: "Chơi vui quá sẽ thời gian nhớ ."
Không ảo giác , cuối câu cô còn thấy Cố Ngộ "Hừ" một tiếng.
Thang Ninh cũng tinh ý, chút do dự mà dỗ lừa ngay: "Nhớ, nhớ! Nhất định sẽ nhớ!"
Cố Ngộ chằm chằm cô, đôi mắt đào hoa nheo , trông vẻ mang chút ý , nhưng một sự dịu dàng thể rõ.
"Vậy, ngày mai đưa em sân bay ?" Khi hỏi câu , lông mày Cố Ngộ nhướng lên, trông vẻ tủi xin ý kiến cô.
"Được, mà… Sao hỏi ?"
"Chỉ là... Sợ danh phận tình bí mật nhỏ bé của thể ánh
sáng thôi." Cố Ngộ nhún vai, với vẻ bất đắc dĩ: "Nên xin ý kiến em chứ."
Thang Ninh nhịn : "Đâu , chỉ tạm thời giữ bí mật với Cố Lê thôi, khác đều cả."
Mắt Cố Ngộ sáng lên: "Ồ? Vậy với bọn Trần Trác cũng ?"
"Trần Trác..." Thang Ninh do dự một chút: "Trần Trác cũng quen Cố Lê mà, lỡ lỡ miệng thì hỏng mất."
Cố Ngộ với vẻ mặt "Anh mà", bất đắc dĩ gật đầu.
"Ôi thôi, ." Thang Ninh lắc lắc cánh tay : "Tạm thời giữ bí
mật một chút thôi, đợi em chuẩn tinh thần xong thì chúng sẽ công khai hết.”
Cố Ngộ nghiêng đầu, xuống cô: "Được , chỉ trêu em thôi, em cũng , là theo em hết mà, sẽ để em khó xử ."
"Dạ." Thang Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Ngộ thực sự nỡ xa cô, mặc dù cô chỉ chơi vài ngày, nhưng luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Chưa chia tay bắt đầu nhớ cô .
Anh đột nhiên nghi ngờ là một kẻ mất não vì yêu.
Không, nghi ngờ, mà là chắc chắn .