Khi Cố Lê về đến nhà, Cố Tránh và Tống Mạn Tư đang thoải mái ghế sofa xem tivi.
Hai ông bà đang xem một bộ phim hài tình huống mừng năm mới năm ngoái, vui vẻ.
Cố Lê thấy tâm trạng hai tệ, nên gần cạnh họ: "Ba, , đang xem gì ?"
Tống Mạn Tư đưa quả cam bàn cho Cố Lê: "Một bộ phim, khá đấy, con xem cùng ?"
"Được ạ, ạ." Cố Lê bóc vỏ cam liếc hai .
Lúc đúng lúc đến một tình huống hài hước, hai vỗ đùi lớn.
Cố Lê thấy thời cơ đến, hắng giọng : "À, ba , tối nào con cũng cùng Thang Ninh đến quán bar biểu diễn!"
Hai đồng loạt chuyển ánh mắt từ tivi sang mặt Cố Lê: "Cái gì?"
Giọng điệu như kiểu đang "Con nữa xem?".
Khiến khí thế lập tức giảm xuống trầm trọng.
Giọng Cố Lê nhỏ nhiều: "Là... Bọn con đến quán bar, hát cùng với ban nhạc ở đó."
"Không !" Cố Tránh dứt khoát : "Quán bar là nơi ô uế, !"
"Ôi ba, quán bar bây giờ khác với những hộp đêm ba nghĩ lắm, thực nó chỉ là một nhà hàng ăn uống, biểu diễn ca hát thôi, bây giờ gọi đó là LIVE HOUSE." Cố Lê cố gắng kiên nhẫn giải thích.
"Con đừng nữa, ba đồng ý." Cố Tránh từ chối thẳng thừng chút nể tình: "Con gái con đứa, thể những nơi như thế ."
Cố Tránh là một đàn ông khá truyền thống, ông là lãnh đạo cấp cao của một doanh nghiệp nhà nước, thời đó hiếm sinh viên đại học, nhưng ông nghiệp thạc sĩ ở nước ngoài, nghiệp kết hôn lập gia đình, việc tại một doanh nghiệp nhà nước , nên trong thế giới của ông, con cái ông nên theo con đường do sắp xếp, từng bước một.
Cố Ngộ lãnh đạo cấp cao tại công ty internet nhất trong nước, Cố Lê ở bộ phận pháp chế của một công ty dược phẩm cũng kém.
Theo ông, thứ đều diễn suôn sẻ và theo đúng quỹ đạo ông dự định.
Ông và cho phép bất cứ điều gì chệch hướng.
Tống Mạn Tư hiểu Cố Tránh, ông sẽ nhượng bộ trong vấn đề , chỉ thể cố gắng hòa giải khí giữa hai : "Sao Thang Ninh nhỉ, con bé là một cô gái điềm đạm ? Lúc chuyển ký túc xá gặp con bé vài , cảm thấy con bé dịu dàng mà."
" thực sự hát !" Nhắc đến Thang Ninh, cả Cố Lê lập tức phấn chấn lên: "Cậu là hát nhất con từng ."
"Thế cũng thể những nơi như quán bar !" Cố Tránh lấy giọng giáo huấn: "Con gái đến những nơi đó, còn thể thống gì!"
" ..." Tống Mạn Tư lo lắng Cố Lê: "Hơn nữa buổi tối cũng an ."
"Cái ba yên tâm, con hỏi con , con sẽ nhờ đến đón con, như ba yên tâm ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-24.html.]
"Con hằng ngày con bận rộn thế nào ? Sao con cứ gây thêm phiền phức cho con ? Đừng hư như !" Dường như Cố Tránh hết kiên nhẫn, thái độ kiên quyết chấm dứt chủ đề .
"Ba! Từ nhỏ đến lớn ba bảo con gì con nấy, cấp 3, đại học và cả công việc con đều theo sắp xếp của ba! Ba thể hỏi con thực sự thích gì ? Đây chuyện gì đáng hổ chứ, ba cổ hủ như !" Cố Lê ném quả cam ăn dở lên bàn về phòng.
Mặc dù điều giống như Cố Lê dự đoán, dù cho vốn dĩ cũng kỳ vọng gì.
cô vẫn nhịn cảm thấy thất vọng.
Từ nhỏ đến lớn, cách giải quyết khi Cố Lê nổi cáu đó chính là: Không ăn cơm.
Miễn là đói c.h.ế.t là .
Thông thường cuối cùng Tống Mạn Tư sẽ xót con mà nhượng bộ .
Mỗi ngày khi tan , Cố Lê đều lén ăn một chút gì đó, về nhà là đóng cửa nhốt trong phòng.
Tống Mạn Tư gõ cửa thế nào cũng vô ích.
Mỗi Cố Lê im lặng như , Tống Mạn Tư đều sẽ liên lạc với cô trong nhóm WeChat gia đình.
@Mẹ: [Lê Lê, ăn cơm nào.]
@Quả Lê: [Không ăn, con ăn vô!]
@Mẹ: [Con ăn cơm tối ba ngày , mà chứ?]
@Quả Lê: [Thà c.h.ế.t đói còn hơn! Dù con cũng tư cách theo đuổi ước mơ của bản ! Sống gì nữa!]
Gửi tin nhắn xong, Cố Lê chằm chằm màn hình chờ Tống Mạn Tư trả lời.
Bất ngờ, một thông báo tin nhắn hiện lên ở góc trái cùng.
Cố Lê thoát khỏi nhóm chat gia đình, giao diện trò chuyện, ngờ là Cố Ngộ nhắn tin cho cô .
Mint: [Em cãi với ba ?]
Quả Lê: [Vẫn là chuyện ca hát trong quán bar đó]
Mint: [Anh là ba sẽ đồng ý mà]
Quả Lê: [Thà c.h.ế.t còn hơn, sống ý nghĩa gì]
Mint: [Đừng những lời may mắn]
Quả Lê: [Haiz, chỉ là em thấy chán nản quá, hiếm khi một ước mơ…]
Mint: [Không là ước mơ của bạn em ?]