ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 43
Cập nhật lúc: 2025-01-13 23:56:42
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm khi Thang Ninh thức dậy, cô cảm thấy cả đầu đều ong ong.
Cô bao giờ uống rượu mạnh như , và đây cũng là đầu tiên cô thực sự say.
Say đến mức mất hết ký ức về đêm hôm .
Chỉ còn vài mảnh ký ức mơ hồ.
Có điều Thang Ninh dám và cũng nghĩ nhiều về những mảnh ký ức đó.
Không nghĩ tới nghĩa là tồn tại, tồn tại nghĩa là từng xảy !
Thang Ninh cũng nhắc với Cố Lê về đêm hôm đó nữa, dần dần ký ức cũng phai nhạt nhiều.
Thứ sáu, Thang Ninh một mạch thành cả đống công việc, trong khi đang trong thang máy ăn trưa, cô cầm điện thoại báo cáo công việc.
Khi bước khỏi thang máy, Thang Ninh cất điện thoại , xoa xoa cái bụng đang sôi lên vì đói, thầm nghĩ xem trưa nay ăn gì.
Cô qua một ngã rẽ, ngẩng đầu lên liền thấy một bóng dáng quen thuộc đang tới.
May mắn là Cố Ngộ về phía Thang Ninh, cô nín thở lùi vài bước đầu về.
Cô lập tức điên cuồng nhấn nút thang máy.
Cô chạm mặt Cố Ngộ, ước tính với tốc độ bộ của thì sẽ mất 10 giây để tới đây.
Lúc cô cảm thấy như đang ở ganh đua với thời gian sinh tử trong mấy bộ phim b.o.m tấn.
Lúc thì cô ngẩng đầu tầng thang máy, lúc xem ai đến từ góc thang máy .
May mắn là cuối cùng thang máy đến .
Thang Ninh vội vàng chui đóng cửa thang máy , thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng đang sợ cái gì, lẽ chỉ đơn thuần là phản ứng theo bản năng.
Đợi một lúc, cô mới nhận là lúc thang máy nhấn nút tầng.
Vừa định giơ tay nhấn thì bất ngờ cửa thang máy đột nhiên mở .
Đằng cánh cửa thang máy đang từ từ mở là Cố Ngộ.
Khi thấy Thang Ninh, mặt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên khó nhận thấy, nhưng nhanh chóng trở bình thường: "Thật trùng hợp."
"À, trùng hợp thật." Thang Ninh gật đầu.
Cố Ngộ cô, bước trong.
Cô cũng bước .
Hai cứ đối diện một cách kỳ lạ như .
Vài giây , cửa thang máy tự động đóng .
Cố Ngộ đột ngột giơ tay giữ cửa thang máy , Thang Ninh, thấy cô ý định ngoài mới bước , quẹt thẻ nhấn tầng 15, : " lên tầng 15 để xử lý chút việc."
"Ồ ." Thang Ninh dám lên tiếng nhiều.
Cố Ngộ cố tình nhấn tầng 12, mà nghiêng đầu Thang Ninh, thuận miệng hỏi: "Em ăn cơm ?"
"Chưa ạ." Thang Ninh suy nghĩ nhiều, thành thật trả lời.
"Vậy ban đầu định xuống nhà ăn ? Sao đột nhiên thang máy?" Cố Ngộ giấu đầu lòi đuôi : "Không là vì thấy đấy chứ?"
"Không .” Thang Ninh cần ba bảy hai mươi mốt, phủ nhận : "Đột nhiên em nhớ quên lấy đồ."
Vậy là cái bóng chạy trốn mà Cố Ngộ thấy lúc nãy thực sự là cô.
Mặc dù cô kiên quyết phủ nhận, nhưng Cố Ngộ nghĩ chắc chắn cô chạy trốn vì thấy .
Anh dụ dỗ: " cũng nghĩ , cũng đến mức thấy chạy .”
"Không ." Thang Ninh lắc đầu thành khẩn: "Em định chạy, , lúc nãy em thấy ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-43.html.]
"Mặc dù hôm đó khi em uống..." Cố Ngộ kéo dài giọng đầy ẩn ý tiếp.
Tai Thang Ninh lập tức dựng lên.
Cô vươn cổ nhưng vẫn hết câu.
Lúc đến tầng 15, khi khỏi thang máy, Cố Ngộ nhấn nút tầng trệt: "Đi ăn cơm , đừng để đói.”
Sau khi cửa thang máy đóng , Thang Ninh lùi về , dựa lưng cánh cửa thở hổn hển.
Cô bứt rứt gãi đầu: "Cái thang máy đến đúng lúc quá nhỉ, là cố tình hết câu! Sao nửa chừng khiến sốt ruột thế !"
Khi xuống tới tầng trệt, Thang Ninh mới phản ứng , lẽ lời dối của Cố Ngộ vạch trần.
Lúc nãy cô quên lấy đồ, nhưng nhấn nút tầng của .
Rõ ràng là phát hiện, chỉ là thẳng thắn vạch trần cô thôi.
Khi tan thứ sáu, đều vui vẻ bàn tán về việc đón giao thừa tối mai.
Mỗi năm đêm giao thừa, Thang Ninh đều cùng Cố Lê đón năm mới.
Thường thì họ cũng sắp xếp gì đặc biệt, chỉ khu trung tâm sầm uất cùng đếm ngược và xem pháo hoa.
Khi lên tàu điện ngầm, Thang Ninh nhắn tin cho Cố Lê: [Tối mai chúng đón giao thừa thế nào đây?]
Quả Lê: [Chưa nghĩ , đón kiểu gì?]
Quả Chanh: [Gì cũng , miễn là ở bên là .]
Quả Lê: [Tớ cũng , yêu ! Vậy ngày mai gặp nhé!]
Trong lúc đang nhắn tin cho Thang Ninh, Cố Lê đang dạo ở trung tâm thương mại Ngân Thái.
Cố Ngộ và ba chuyển khoản cho cô một vạn để mua quần áo mới, đây là phong tục từ khi cô còn nhỏ.
Sau khi mua quần áo xong, Cố Lê xuống siêu thị ở tầng trệt của trung tâm thương mại để mua đồ uống.
Tại kệ đồ uống, cô tình cờ gặp Trần Trác.
Khi Trần Trác gọi cô , Cố Lê suýt nữa nhận .
Trần Trác vỗ vai cô : "Trùng hợp thế em Lê?"
Cố Lê nhớ tên ngay, chỉ gọi: "Chào ."
"Em đến đây mua gì ?" Trần Trác hỏi.
"Em mua quần áo ở lầu, thấy khát nên xuống mua ly nước uống."
"Ồ, định mua ít quà, ngày mai mang đến nhà trai em. Vừa , em xem thử thích ăn gì?" Trần Trác tới khu hộp quà để chọn.
"Anh đến nhà trai em ?" Cố Lê ngạc nhiên : "Đón giao thừa ?"
"Phải, năm nào tụi cũng đến nhà trai em đón giao thừa mà."
"Anh bao giờ rủ em cùng cả!!" Cố Lê tức giận lấy điện thoại định nhắn tin chất vấn.
"Cũng tiệc tùng gì, chủ yếu là bọn đàn ông con trai, gọi một cô gái đến sợ em quen." Trần Trác xong thì chợt nghĩ điều gì đó, bổ sung thêm một câu: "Này, em thể rủ bạn em cùng đến mà.”
Cố Lê nghĩ đến cảnh tượng đó, chút do dự: " đều quen , thể sẽ thấy ngượng."
"Không , đầu quen, hai sẽ quen thôi, hơn nữa đều em là em gái của Cố Ngộ, sẽ gì em ." Trần Trác : "Thông thường bọn cũng chỉ ăn tối cùng , đếm ngược, chơi mạt chược suốt đêm thôi."
"Em thích chơi mạt chược!" Cố Lê xoa xoa tay: "Bạn bè xung quanh em đều chơi mạt chược, rủ ai chơi cả."
"Vậy thì đến , ngày mai chúng cùng thắng sạch quần lót của trai em!" Trần Trác bắt đầu lung tung.
Cố Lê ngạc nhiên mở to mắt: "Các chơi bẩn đến thế ?!!!"
"Không ." Anh vội vàng che miệng: "Tụi là công dân , nhiều lắm chỉ chơi trò thật, thậm chí còn chơi thử thách."