“  sửa gì cả, chỉ là…  mượn chỗ của  để trú mưa một chút.
 
Được ?”
 
Nghe   ,  khẽ nghiêng đầu, bật .
 
Có lẽ do ánh phản chiếu từ tròng kính,
 
trong đôi mắt  hiện lên hai đồng tử nhạt màu như phủ một lớp men trong suốt,
 
một sắc  nâu lấp lánh
 
tựa như viên bi thủy tinh mà  từng chơi khi còn nhỏ.
 
“Ống quần  hình như  ướt .”
 
Cậu nâng tay lên, chỉ về phía lò sưởi:
 
“Ở đó  lửa.”
 
 khẽ gật đầu.
 
Vừa định  cảm ơn thì  nhịn … hắt  một cái.
 
Trước lò sưởi  đặt một chiếc ghế chân thấp,  mặt ghế lót đệm dày êm ái.
 
Một con mèo mun mập ú  xoài  đó, ngủ say sưa, khò khò chẳng màng thế sự.
 
“Xin… cho quấy rầy,”
 
 khẽ thì thầm, sợ  phiền đến “chủ nhân bản địa”,
 
nhẹ nhàng tháo cặp, đặt xuống cạnh ghế,   xuống.
 
Dựa sát  lò sưởi,  từ từ tháo đôi giày tất  ướt sũng vì mưa, lặng lẽ hong lửa.
 
Một lúc , Yến Lý bước tới,
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
 
đặt một ly nước nóng xuống chiếc bàn gỗ nhỏ bên trái .
 
“Là  gừng nấu với đường đỏ đấy. Cậu dầm mưa , uống  sẽ thấy dễ chịu hơn chút.”
 
“Cảm ơn .”
 
“Cậu sợ mèo ?”
 
  khá xa con mèo mun đang ngủ , giữ một  cách rõ ràng.
 khẽ lắc đầu.
 
“Không sợ , nó đang ngủ mà.”
 
“  thích mèo. Hồi nhỏ từng nuôi một con, nhưng  đó…”
 
“Trong nhà    dị ứng lông mèo, nên  cho nuôi nữa.”
 
Yến Lý đột nhiên ghé sát, giọng đầy bí ẩn:
 
“Giờ  một cơ hội nè,  thử một  cho  ?”
 
  kịp hiểu gì.
 
Yến Lý  đầy gian xảo.
 
Cậu bước phăm phăm về phía con mèo, cúi  nắm lấy phần da  gáy của nó,
 
nhấc bổng lên,  lắc nhẹ vài cái để đánh thức.
 
“Này ! Mèo đại nhân, dậy tiếp khách  nào!”
 
Mèo đại nhân  vẻ  quá quen với những trò đùa bất chợt của chủ,
 
hé mắt  , ánh mắt tỏ rõ vẻ cam chịu, mệt mỏi như  sống qua bao kiếp nạn,
 
liếc  một cái đầy khinh bỉ,
 
 đó miễn cưỡng meo lên một tiếng.
 
Yến Lý phá lên :
 
“Sao nào, thú vị chứ?”
 
“…Ừm, cũng thú vị thật.”
 
Thật hiếm khi  ai hiểu    như .
 
Yến Lý bế mèo đại nhân lên bằng cả hai tay, trịnh trọng đặt  lòng :
 
“Nè, cho  chơi đấy!”
 
…
 
 ôm mèo đại nhân trong tay, thoáng ngẩn , chẳng    .
 
 cảm giác mềm mềm, mũm mĩm  thật sự khiến  …  nỡ buông.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-ay-nhe-nhang-buoc-vao-tim-toi/chuong-6.html.]
Đáng yêu đến thế,   mà  khiến   xiêu lòng cho .
 
 định  lời cảm ơn với Yến Lý, nhưng     bàn  việc,
 
đeo  chiếc kính to tổ chảng, cúi đầu chăm chú  những món đồ cơ khí  mặt.
 
Góc nghiêng của  thiếu niên ,  ánh sáng dịu nhẹ,
 
dịu dàng như một nốt lặng chìm sâu trong khung cảnh tĩnh lặng.
 
Làn da mịn màng như sứ ấm, sáng trong như ngọc,
 
ai mà    " sói" nào ở đây?
 
Rõ ràng là một “ trai”  dễ thương,  lém lỉnh.
 
16
 
Khi  về đến nhà thì trời  sẩm tối.
 
Từ Tử Ấn vẫn  về,
 
vì   thấy chiếc xe đạp của    tầng.
 
 bước  bếp.
 
Vừa đặt gói mì ăn liền  lò vi sóng,
 
thì Từ Tử Ấn cũng  về tới.
 
Có lẽ vì  đánh bóng xong nên  trông   tươi tỉnh cho lắm.
 
Tóc mái ướt mồ hôi dính lòa xòa  trán,
 
mái tóc đen nhánh rối bời phủ ngang đôi mắt,
 
khiến từng đường nét sắc sảo  gương mặt càng thêm rõ nét và thu hút.
 
“Em… vẫn  ăn ?”
 
“Em…”
 
“Em đang  gì ?!”
 
Sắc mặt Từ Tử Ấn bỗng chốc  đổi.
 
Anh sải bước lao thẳng  bếp, kéo mạnh   một bên.
 
Cái giật tay  cực kỳ mạnh
 
phần hông  đập thẳng  góc nhọn của kệ bếp bằng gỗ lê vàng.
 
Một cơn đau buốt nhói xuyên thấu  , như kim châm  tận xương tủy.
 
  chịu nổi, ôm lấy hông  từ từ khụy xuống.
 
Từ Tử Ấn mở lò vi sóng,
 
 chút do dự đưa tay  rút gói mì ăn liền đang  nóng ,
 
ném thẳng  bồn rửa.
 
Anh hít một  thật sâu,  bất ngờ  đầu , giọng gắt đến sắc lạnh:
 
“Đồ kim loại   cho  lò vi sóng, chuyện đơn giản  mà em cũng   ?”
 
“Em  thiêu c.h.ế.t cả nhà đấy ?!”
 
Từng câu từng chữ ném thẳng    như lửa đốt,
 
nóng rát đến mức trái tim cũng  co rúm .
 
Bất giác,  nhớ  năm  chín tuổi.
 
Bức tranh màu nước của  đạt giải Nhất ở trường,
 
trong phần thưởng  một xiên kẹo hồ lô  từ táo.
 
Lần đầu tiên   thấy loại , vì từ  đến giờ,  là  từ sơn tra.
 
Quả táo đỏ au  phủ một lớp đường cứng màu hổ phách
 
 đến lạ kỳ, lấp lánh như viên ngọc trong tay.
 
  nôn nóng đến mức chỉ  lập tức mang xiên kẹo  về cho Từ Tử Ấn xem.
 
Sợ lớp đường tan chảy,  chạy thật nhanh.
 
Quãng đường thường ngày  mất mười lăm phút, hôm đó  đội nắng gắt, chỉ mất một nửa thời gian  chạy về đến nhà.
 
Từ Tử Ấn đang ở trong phòng, cùng Tây Ninh chơi cờ.
 
Cánh cửa khép hờ, bên trong văng vẳng truyền  tiếng trò chuyện
 
“Chưa từng thấy đứa con gái nào ngốc nghếch như …”