Sáu năm trôi qua, Triệu Tuế Dự vẫn  dính  thói hư tật  nào. Anh  hút thuốc, chỉ uống chút rượu trong những buổi xã giao hoặc tụ tập bạn bè, nhưng  chừng mực.
Cộng thêm gương mặt , cùng tiền tài , đúng chuẩn “con rùa vàng” mà ai cũng  bắt .
06
 ngủ thêm một giấc, trong cơn mơ màng dường như cảm giác   đang chạm  mặt .
Mở mắt ,  thấy Triệu Tuế Dự.
“Anh về  ? Hôm nay    ?”
Giọng Triệu Tuế Dự vang lên: “Không , hôm nay  nghỉ.”
Vừa , tay    xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phần cổ , vùng nhạy cảm của .
Rèm cửa vẫn đang đóng, nhưng trời  sáng rõ.
Ban ngày mà  chuyện đó…
Trước đây Triệu Tuế Dự  như .
Anh ghé sát , định hôn ,  đưa tay đẩy  .
“Em  đánh răng.”  từ chối món “mỹ vị đưa tận miệng” .
Huống hồ,    , nhưng  thì !
Nói trắng , tuy năm xưa  bố ruột đem gả như bán con, nhưng ít   cũng   "bán" với giá cao. Dựa  khí thế đó,  ép ông  cho  quản lý một chi nhánh công ty.
Khi công ty   giao cho  thì đang  bờ vực sụp đổ,  bỏ công sức mới vực nó dậy .
Vài năm qua,  còn    mang thai  sinh con,  giai đoạn cực kỳ gian khổ, nhưng  đều vượt qua.
“Buổi sáng ở nhà nghỉ một chút  , Tổng giám đốc Tô?” Triệu Tuế Dự cúi đầu, khuôn mặt vùi  n.g.ự.c . Áo ngủ của  là kiểu cổ rộng,  cảm nhận   thở nóng ấm của .
Tổng giám đốc Triệu trông đúng là  chút... nhu cầu.
 xoa xoa vành tai , trong lòng bắt đầu lay động.
Sức hút của Triệu Tuế Dự vẫn như ngày đầu, đặc biệt là  khi  bố.
Khí chất     âm thầm  đổi. Lúc mới cưới,  vẫn là kiểu lạnh nhạt, chỉ khi ở  giường mới thoáng hiện chút bối rối.
  để tâm chuyện   quá khứ như nào, nhưng đêm tân hôn,  phát hiện một  chồng   ngây ngô quả thật là điều đáng mừng. Triệu Tuế Dự  là  học  nhanh.
Sau khi  con, sự trưởng thành của   mang thêm một tầng dịu dàng.
“Không .”  bật dậy, kiên quyết từ chối sắc  .
Triệu Tuế Dự cũng  ép. Anh chỉ yên lặng   bận rộn đánh răng, trang điểm,  đồ.
Trước khi  khỏi cửa,  còn tranh thủ hôn  một cái.
“Tối nay em sẽ về sớm.”
Trên đường đến công ty,  nhận  điện thoại từ trợ lý, cô  báo cáo một  việc liên quan đến công ty.
Đặc biệt là chuyện của  em cùng cha khác , Tô Hoa.
Ông bố ,  khi thấy  vực dậy  một công ty sắp sụp đổ  bắt đầu mơ tưởng đến miếng bánh .
Ông   coi trọng, nhưng   biến nó thành bàn đạp cho  con trai cưng.
Thế là, đứa con trai còn đang học đại học   nhét   thực tập sinh ở công ty , điều đó gây   ít phiền toái cho .
07
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-chong-hop-dong-cua-toi/chuong-4.html.]
Sau khi kết hôn với Triệu Tuế Dự,  vẫn thường xuyên   xã giao.
Cũng nhờ phúc khí của  các quý bà trong giới thượng lưu đều khá  thiện với .
Một  đàn ông  thể nâng đỡ  phụ nữ  lên, còn hấp dẫn hơn cả dung mạo ưu tú.
 sớm  hiểu một đạo lý: trong giới phù hoa, tất cả yếu tố bên ngoài  thể lợi dụng đều sẽ trở thành bậc thang để  bước lên.
Dựa  đàn ông thì  chứ?
Lời mời đến khá đột ngột, vốn dĩ   hứa sẽ về sớm, nhưng giờ đành thất hứa.
Chỉ là   ngờ, Tô Nặc cũng  mặt.
Cô em gái chỉ nhỏ hơn  một tuổi ...
Cô   nét giống   nhiều hơn, vẻ ngoài mong manh khiến  khác dễ mủi lòng.
Không      ảnh hưởng  ,   gần đây  kế và bố  đang đau đầu vì chuyện hôn sự của cô . Tô Nặc dường như vẫn  tìm  “thiên chi kiêu tử” như ý.
Dù  cũng từng sống chung  một mái nhà hơn mười năm,  phần nào đoán  suy nghĩ của cô .
Cô    bạn đời tương lai của   chồng   lu mờ.
Bởi lẽ  phận của cô  vốn  lúng túng ,   mất khi  tám tuổi, cô  bảy tuổi, lúc cô   đưa về nhà, ai sáng mắt cũng   : cô  là con ruột của cha .
Mà điều đó cũng chỉ   phận con riêng của cô .
Con   càng thiếu gì thì  càng để tâm đến cái đó.
“Chị.” Tô Nặc hiếm khi chủ động: “Lâu   gặp, chị vẫn  chứ?”
Cô  mặc chiếc váy hai dây màu trắng, trông vẫn ngây thơ xinh  như .
 gật đầu: “Vẫn  cả.”
Tô Nặc  khác xưa,  đây tâm tư  hết lên mặt, mấy năm nay rõ ràng  tiến bộ.
Cô  ghé  gần, vẻ thần bí: “Dạo   rể thế nào?”
Tô Nặc từ lâu  từ bỏ ý định với Triệu Tuế Dự.
Cô  cũng  chút tự cao, nhưng  đến mức quá đáng.
Giờ nghĩ ,   tin cô  thật lòng mong điều  cho .
Phía   chút xôn xao,  ngẩng đầu  lên, thấy một  phụ nữ mặc sườn xám màu lam đang dắt theo một  bé  vài tuổi bước chậm rãi xuống cầu thang.
Người  phía  là chủ nhân của buổi tiệc hôm nay, họ Trịnh, một  phụ nữ  danh tiếng, cả nhà  đẻ lẫn nhà chồng đều thuộc dạng  vị thế.
“Xin giới thiệu với  , đây là nhà thiết kế mới hợp tác với xưởng chúng , cô Cố Lăng Âm, còn đây là con trai cô .”
Bà Trịnh  một thương hiệu trang sức riêng,  ăn khá   chút tên tuổi.
Ban đầu  cũng chẳng để tâm, nhưng  khoảnh khắc đó, hình như  vài ánh mắt mơ hồ dừng    ,  rõ là thiện ý  ác ý.
Bà Trịnh giới thiệu  bạn là nhà thiết kế cho những  xung quanh, tất nhiên bao gồm cả .
Cô Cố  đến  mặt , mỉm  dịu dàng: “Chào cô Tô.”
Cô  cũng  bỏ qua Tô Nặc đang  bên cạnh : “Chào nhị tiểu thư nhà họ Tô.”
So với “bà Triệu” thực   vẫn thích  khác gọi  bằng họ riêng hơn.
 trong những  cảnh khác , cách xưng hô  mang ý nghĩa khác .
“Rất vui   quen, cô Cố.”  mỉm , bắt tay cô .