lúc … Có ai đó nhẹ nhàng chạm  đầu .
Là Trần Tự.
Bên cạnh  là Giản Đơn vẫn đang hăng say đuổi đánh.
Mặt Trần Tự dính đầy màu sơn, càng khiến gương mặt  thêm cuốn hút.
  khách sáo nữa, vung gối đánh trả.
Qua  vài hiệp, chỉ trong mấy chục giây mà mệt rã rời.
  thở hổn hển,  xoay đầu  gặp ngay ánh mắt  đang  , ánh mắt  chút ý .
Khoảnh khắc đó, tim  đập loạn lên.
Trên màn hình livestream, bình luận bay đầy trời:
【Ối trời ơi,    hoa mắt ? Sao  thấy Trần Tự... cưng chiều Thư Ý thế?!】
【Bạn ở  mù . Không thấy hồi nãy Giản Đơn đánh Trần Tự mà   né luôn ? Đó mới là cưng thiệt!】
【Trần Tự dính sơn lên mặt  mà vẫn  lồng lộn quá chừng.  yêu mất !】
【……】
Trò chơi kết thúc, ai nấy  về phòng để tẩy rửa lớp sơn màu dính  mặt.
Đi  nửa đường,  nhân viên hậu trường chạy theo gọi , đưa cho  hai hộp trái cây.
“Cô Thư Ý, xin chờ một chút. Thầy Trần chuẩn  trái cây cho tất cả  , đây là phần của cô.”
Là hai hộp xoài.
“ xin , tạm thời    ăn. Có thể giúp  cất  tủ lạnh  ?”
 lúc đó, Giản Đơn ôm hai hộp  đào bước tới, vẫn đang livestream.
Cô  mỉm  ngọt ngào:
“Chị Thư Ý  thích ăn xoài ? Vậy để em đổi cho chị nhé. Xoài mà cho  tủ lạnh thì mất ngon lắm, thế thì uổng tấm lòng của  Trần mất .”
Vừa , cô   tỏ vẻ lưỡng lự, nhíu mày,   nên đưa cho  hộp nào.
Fan của cô  thì thương  chết:
【Rốt cuộc Thư Ý đang giả vờ cái gì  trời? Không  ăn thì thôi,  còn nhắm  hộp  đào Trần Tự mua riêng cho Giản Đơn!】
【Trần Tự mau đến đây,   bắt nạt vợ  kìa!】
【Có  nên tự  vị trí của   chứ! Cô chỉ là phần dư thừa thôi, đừng  đòi hỏi quá nhiều!】
【……】
 , từ chối lời đề nghị đổi trái cây,    rời .
Lúc rẽ  hành lang,  còn  thấy Giản Đơn đang giải thích với fan:
“Đừng  chị Thư Ý như … Chắc là chị    vui trong lòng thôi.”
“Em  thể ăn hết cả bốn hộp trái cây mà! Tuyệt đối  để tấm lòng của  Trần  lãng phí ~”
Tới cửa phòng,  vô tình gặp Trần Tự.
Anh thấy tay  trống trơn thì nhíu mày:
“Nhân viên  đưa trái cây cho em ? Để   lấy lên cho.”
Anh     ,  vội kéo tay  .
“Không cần ! Họ  đưa , là... hai hộp xoài.”
Sắc mặt Trần Tự khẽ  đổi, như thể định  gì đó, thì tiếng bước chân vang lên từ cầu thang.
Cơ thể phản xạ nhanh hơn não.
Chưa kịp nghĩ gì,   bỏ Trần Tự , chui thẳng  phòng.
Anh Tằng bước lên lầu, thấy Trần Tự  yên ngoài cửa thì hỏi:
“Cậu quên  phòng ?”
Trần Tự  cánh cửa đóng chặt, suýt cắn nát răng:
“Ừ…  quên mất .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-cung-vo-toi-phat-dien/chuong-6.html.]
“Không , để  dẫn  .”
Chị Trần quản lý của   vẻ bắt đầu lo lắng.
Ban đầu còn nghĩ  show  sẽ giúp  tăng thêm độ nhận diện với khán giả trung lập, ai ngờ giờ  chửi te tua, mấy hợp đồng quảng cáo  ký cũng  lượt hủy bỏ.
“Không hiểu  Giản Đơn  nhằm  em dữ ? Hồi  hai  còn từng đóng phim chung mà!”
“Chắc... em đoán  lý do .”
“Chẳng lẽ... Trần Tự với Giản Đơn là một cặp thật hả?”
Nói xong công việc, chị Trần  kiềm  tính hóng hớt.
“Có thể... là .”
  trừ.
Bây giờ  .  vài ngày nữa,  thể sẽ thành thật.
Lúc   nhắc nhở  lịch,  thầm nghĩ:
Hợp đồng hôn nhân giữa  và Trần Tự chỉ còn hiệu lực hai ngày nữa.
Sau khi  chuyện xong với chị Trần,  liền nhắn luật sư chuẩn  giấy tờ ly hôn.
Luật sư  việc  nhanh,  tới nửa tiếng  soạn xong.
 kiểm tra thấy  điều khoản đều , liền chuyển cho Trần Tự.
Chưa đầy mười phút ,  tiếng gõ cửa phòng .
Là Trần Tự.
Anh mới tắm xong, tóc còn nhỏ giọt, tới vội quá nên vẫn mặc nguyên áo choàng tắm,  kịp  đồ.
  mở cửa,   bước thẳng tới ôm chặt   lòng.
Cái ôm mạnh đến mức gần như nghiền nát .
 giãy giụa: “Cửa còn  đóng mà!”
“Thư Ý, em  tim  ?!”
Anh bật  giận dữ, mặt lạnh tanh đóng cửa , nghiến răng nghiến lợi:
“Em đúng là đồ đầu gỗ!”
 cũng  chịu thua:
“Có chứ! Không  tim thì chắc  c.h.ế.t lâu !”
“Thôi.” Nghe ,  bỗng xì , xẹp xuống như quả bóng xì.
“Em đúng là cái đầu gỗ...”
Trần Tự lầm bầm mắng  xong, từ trong áo choàng lấy  một hộp  đào đưa cho .
“Em  ăn trái cây mà. Ăn  ,  chúng ... bàn tiếp chuyện ly hôn.”
Là hộp  đào nhỏ.
Tự nhiên   .
Sao Trần Tự ...  thế ?
Trước ,  từng  nhập viện khi  phim.
Bác sĩ  thể chất   ,  ăn nhiều trái cây.
Trần Tự vẫn nhớ mãi.
Mỗi    phim,  đều lặng lẽ bay tới tận đoàn, mang trái cây chuẩn  sẵn   rời .
Trong nhà, trái cây nhiều đến mức   chỗ chứa.
“Con  nó, em  ,  cái gì chứ?!”
Anh hiếm khi văng tục, vội vã nâng mặt  lên lau nước mắt, giọng dịu  hẳn:
“Bảo bối, đừng  nữa... Anh lỡ nặng lời hả? Là  của ,  xin ,  sai .”
“Xin , xin …  sai ...”
  kìm  nữa, nhào  lòng , nức nở:
“Trần Tự,     như  chứ!”