Chương 1: Bức ảnh cũ từ ba mươi năm  (2)
 
Dung Thiển nhận lấy tấm ảnh. Bức ảnh cũ kỹ  đặt trong túi ni-lông trong suốt,  úa màu vàng nhạt, nhưng vẫn  thể  rõ.
Bối cảnh là một căn phòng nội thất phong cách châu Âu của thế kỷ . Một  đàn ông mặc sơ mi trắng editor:bemeobosua   chiếc ghế sofa cổ điển, hai chân bắt chéo, ôm một chú mèo trắng trong lòng. Anh  đeo một chiếc kính gọng vàng, ánh mắt  dịu dàng, mày mắt như tranh vẽ, toát lên vẻ quý phái và nho nhã.
 
Đứng phía    là một  phụ nữ.
Cô  mặc chiếc áo khoác măng-tô gọn gàng, trông hệt như một vệ sĩ. Cô khoanh tay  ng.ực, khóe miệng nở một nụ  tinh nghịch, đắc ý. Đôi mắt cô   sáng, lấp lánh rạng rỡ.
 
Dung Thiển chớp mắt. Cô  rõ   ảo giác , nhưng cô luôn  cảm giác  phụ nữ   quen thuộc, như  từng gặp ở  đó.
 
Thấy cô vẫn  phản ứng, viên cảnh sát nam mỉm : 
 
“Cảnh sát Dung, cô  thấy  phụ nữ   giống cô ?”
 
“Hả? Trời ơi! Thật sự  giống!” Dung Thiển  kỹ, lập tức kinh ngạc. Căn bản là y như đúc!
 
Viên cảnh sát  với cô: 
 
“Cảnh sát Dung, cô cứ mang tấm ảnh   điều tra. Biết  chúng   thể   danh tính của  ch.ết.”
 
Dung Thiển  chằm chằm  bức ảnh hồi lâu, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Cô đương nhiên  ngây thơ đến mức nghĩ  trong ảnh chính là . Cô chỉ  băn khoăn, tại     trông giống cô đến ? Nếu  phụ nữ  còn sống, hẳn  là một cụ già .
 
Sau khi cảm ơn viên cảnh sát, Dung Thiển cầm ảnh, lái xe rời sở cảnh sát về nhà.
Dung Thiển hiện đang sống cùng bố . Hai  lo lắng nhất là chuyện đại sự kết hôn của cô, lúc nào cũng hỏi cô khi nào mới  lập gia đình. Dung Thiển vì chuyện  mà  ít  đau đầu.
 
Dù cô năm nay  27 tuổi thật,  từng yêu đương, nhưng cô   th.iếu tay th.iếu chân, ngoại hình cũng  tệ, sợ gì  gả ?
 
Mỗi   cô  , bố  cô đều tỏ vẻ thấu hiểu,  ngay câu   hỏi:
 “Thế thì khi nào con  lấy chồng? Bố  còn sắp xếp cho con?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-1-2.html.]
 
Dung Thiển: “…”
 
Cô đành chịu thua,   chuyện  nữa là  chứ gì?
Tối đó,  khi tắm xong,   giường, Dung Thiển  bức ảnh  lâu. Càng , cô càng thấy  phụ nữ trong ảnh chính là , từ thần thái đến tư thế , hệt như  đúc  từ một khuôn!
 
Thậm chí ngay cả quần áo, cô cũng  đồ tương tự. Vừa nghĩ , Dung Thiển lập tức bật dậy, lục trong tủ quần áo tìm  chiếc áo khoác măng-tô và quần jeans giống hệt trong ảnh.
 
Cô so sánh: ngoài việc bức ảnh quá cũ kỹ và ố vàng   rõ chi tiết,  thứ khác đều  giống.
Vì sự việc quá đỗi kỳ quái, Dung Thiển cứ  chằm chằm bức ảnh như thế,  ngủ   lúc nào  .
 
Mãi đến nửa đêm, cô  thấy tiếng TV đang phát, Dung Thiển mới lơ mơ tỉnh dậy.
Ra khỏi phòng  xuống lầu, cô thấy TV phòng khách đang mở, nhưng   ai ở đó.
 
Đã hai giờ sáng, ai  rảnh rỗi mở TV giờ  để xem?
Dung Thiển khó hiểu bước tới, nghĩ rằng  lẽ bố cô quên tắt TV nên định tắt  ngủ.  khi  thấy bộ phim đang chiếu  TV, cô sững , từ từ lùi về ghế sofa  xuống.
 
Đó là một bộ phim chiến tranh cận đại  cũ, chỉ  hai màu đen trắng, phía  còn chú thích ngày tháng: phim năm 1975.
Kỹ thuật  phim thời đó   như bây giờ, hình ảnh  vẻ  rung, nhưng cảm giác chân thực  mạnh mẽ. Mỗi khuôn hình đều là cảnh  sống động.
 
Dung Thiển xem một lúc, tuy   phụ đề, nhưng lời thoại của diễn viên đều là tiếng phổ thông  chuẩn, rõ ràng rành mạch.
Có lẽ do  từng xem, Dung Thiển bất giác xem  say sưa, tự rót một cốc nước,  cuộn tròn   ghế sofa xem tiếp.
 
Đến khi đang uống nước, cô liếc mắt một cái, "Phụt" một tiếng, phun hết nước  ngoài!
 
“Khụ khụ!”
 
Không kịp lấy giấy lau, Dung Thiển ôm miệng ho vài tiếng,  vội vàng tiến sát đến màn hình TV.
 
Cô thấy  phim xuất hiện một  đàn ông mặc quân phục,  cả áo choàng, trông  uy phong.  đó   điều quan trọng nhất, điều quan trọng là:  đàn ông trong phim , y hệt  đàn ông trong tấm ảnh cô  thấy!