Chương 10: Phòng  chủ nhỏ   phụ nữ nào ? (1)
 
Khi Nhan Thanh Dao tỉnh dậy, cô phát hiện chăn đệm   , nhưng căn phòng vẫn tan hoang. Sáng sớm,  hầu gái   dọn dẹp, nhưng  cô  đuổi .
 
Nhan Thanh Dao thất thần một lúc,  mới gọi  hầu gái .
 
“Thưa bà chủ, bà  gì dặn dò?”
 
 Người hầu gái cúi đầu, sợ hãi.
Nhan Thanh Dao hỏi cô : 
 
“Trong phòng  chủ nhỏ,   phụ nữ nào ?”
 
“Phụ nữ? Không  ạ,”
 
  hầu gái tỏ   khó hiểu.
 
Nhan Thanh Dao im lặng, một lúc lâu  mới đuổi cô hầu gái .
 
Nhan Thanh Dao vẫn nhớ rõ đôi mắt của  phụ nữ đó: trong trẻo, sáng ngời, sạch sẽ và kiên định. Nội tâm mạnh mẽ đến mức  thể tưởng tượng . Cô   , một vẻ  tinh khiết,  chút tì vết,  cần bất kỳ sự tô vẽ nào.
 
Cô  là ai?
Những ngày  Thẩm Trì về sớm  muộn. Dung Thiển  gặp ông  nhiều. Thẩm Ngật cũng như thường lệ, luôn ở trong phòng học tập.
 
Dung Thiển cứ nghĩ  sẽ  tiếp tục chôn chân trong phòng,   cơ hội  ngoài, thì tối hôm đó, Thẩm Ngật  với cô, tối nay  bé  cùng cha  dự một bữa Yến tiệc.
 
“Yến tiệc? Nghĩa là, chúng   thể  ngoài!” 
 
Mắt Dung Thiển sáng rực lên, khuôn mặt rạng rỡ. Cô , cô   giam lỏng gần hai tháng .
Thẩm Ngật liếc cô một cái, :
 
 “Không  chúng , mà là .”
 
“Ai bảo? Chị cũng  thể  cùng em mà!”
 
“Đi bằng cách nào?”
 
“Chuyện  thì em   , hehe, chị  cách riêng của !” 
 
Dung Thiển nở một nụ  đắc ý, ánh mắt lấp lánh.
Thẩm Ngật  cô, vô thức thất thần. Cậu bé nghĩ, cô  chắc chắn sống  ánh mặt trời, vì , cô mới rực rỡ đến thế.
 
Nhan Thanh Dao tự nhốt  trong phòng. Qua cửa sổ, cô  thấy hai cha con lên xe, rời khỏi trang viên, cô  mới bước ,  đến phòng Thẩm Ngật.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-10-1.html.]
Gầm giường, tủ đựng đồ, tủ quần áo— cô  kiểm tra từng nơi một,  phát hiện editor:bemeobosua bất kỳ điều bất thường nào. Nhan Thanh Dao đóng cửa tủ quần áo , mặt  biểu cảm,   lưng bước .
 
Ngồi trong xe, Thẩm Ngật im lặng suốt quãng đường,  lo lắng   Dung Thiển   theo  bé  ngoài thuận lợi , bây giờ đang trốn ở ? Liệu   phát hiện ?
Trẻ con   che giấu tâm sự. Thẩm Trì liếc mắt qua, mở lời: “Mày đang lo lắng điều gì?”
 
Bàn tay đang siết chặt của Thẩm Ngật dần nới lỏng. Cậu bé cúi đầu, sợ hãi : “Sợ cha.”
“Mất mặt.” Ánh mắt Thẩm Trì tỏ vẻ  vui. Ông  mở cửa sổ xe, ch.âm một đ.iếu th.uốc, nhả khói   tiếp: “Ra ngoài, đừng   mất mặt. Bằng , về nhà,  sẽ đ.ánh mày một trận đ.au đấy.”
 
Nắm đ.ấm của Thẩm Ngật  siết chặt. Một lúc lâu ,  bé mới phát  một âm tiết: 
 
“Vâng.”
 
Bữa tiệc  tổ chức tại một tòa lâu đài tráng lệ. Lối  trải t.h.ả.m đỏ dài,  cả phóng viên và nhiếp ảnh gia. Chiếc xe Lamborghini Miura nổi bật tiến  lối , tất cả các máy ảnh lập tức chĩa về phía đó.
 
Tài xế mở cửa xe. Thẩm Trì dắt tay Thẩm Ngật bước xuống. Ánh đèn flash  chói mắt. Mặc dù khó chịu, nhưng Thẩm Ngật vẫn  thẳng về phía ,  hề lay động, tỏ   trưởng thành, điềm tĩnh.
 
Hai cha con như  đúc từ một khuôn, một lớn một nhỏ, biểu cảm đều lạnh lùng như . Vừa bước , họ  trở thành tâm điểm chú ý của  .
 
Bữa tiệc bắt đầu, Thẩm Ngật  dẫn  chơi với những đứa trẻ khác. Những đứa trẻ  đều xấp xỉ tuổi  bé, ai nấy đều  ăn mặc như công chúa, hoàng tử nhỏ.
 
Thẩm Ngật  hòa đồng, một   ở góc khuất. Cậu bé  quanh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Dung Thiển.
 trong  các khách khứa qua ,      gặp.
 
Ánh mắt Thẩm Ngật tối sầm . Có lẽ, cô  căn bản  đến…
 lúc  bé nghĩ như , một cô hầu gái mặc đồng phục hầu gái bước đến, đưa một ly nước trái cây   mặt  bé. Thẩm Ngật  thèm , lạnh lùng :
 
 “   uống, mang .”
 
“Chị đích  mang đến cho em, em dám  uống ?”
 
Nghe thấy giọng , Thẩm Ngật đột ngột ngẩng đầu lên, thấy Dung Thiển đang giả vờ trưng  vẻ mặt dữ dằn, hai tay chống nạnh,  lệnh: 
 
“Uống cho chị!”
 
Thẩm Ngật chớp mắt,  cô một cái,  thu ánh mắt , như thể đang xác nhận điều gì đó,    cô thêm  nữa.
 
“Gì đấy? Không nhận  chị ?” 
 
Dung Thiển cúi đầu  . Cô tự hỏi,  cũng   đổi nhiều lắm mà.
 
Chỉ là tóc  thả xuống, đeo một chiếc băng đô dễ thương hình tai mèo,  còn mặc bộ váy hầu gái để lộ đôi chân dài miên man. Cô xinh  như hoa như ngọc thế , mặc gì mà chẳng ?
 
Thẩm Ngật cầm lấy ly, ngoan ngoãn uống một ngụm nước trái cây,  mới hỏi cô:
 
 “Cô  cách nào mà   đây?”