Chương 106: Em  cũng đang tuân theo quỹ đạo lịch sử (1)
 
Về  phận cảnh sát của Dung Thiển, Thẩm Ngật  từng đoán qua.
Vì ,  Dung Thiển  như , Thẩm Ngật  hề ngạc nhiên.
 
Ngược , câu  cô    là một nhà du hành thời ,  thu hút sự chú ý của Thẩm Ngật.
Anh hỏi tiếp:
 
“Nếu em   là   thể tự do xuyên ,  tại  em  xuất hiện trong những giai đoạn khác  của cuộc đời ?”
 
“Bởi vì ảnh, ợ...” 
 
Dung Thiển  ,   nhịn  ợ một cái, cô  buồn ngủ, mềm nhũn  sấp   Thẩm Ngật, ôm lấy   ngủ tiếp.
Chủ đề    cô khơi lên, Thẩm Ngật  thể giả vờ như   gì,  dịu dàng dỗ dành cô: 
 
“A Thiển, em đợi một chút, đừng ngủ vội, em   ảnh, là  ý gì?”
 
“, em còn  giải thích cho , em  thể ngủ.” 
 
Dung Thiển  đẩy    dậy, cô vỗ vỗ mặt,   tỉnh táo , nhưng mí mắt cô sụp xuống, cô ngay cả mắt cũng  mở  .
 
Thấy cô buồn ngủ đến mức , ngược  là Thẩm Ngật  đành lòng: 
 
“Thôi  ,   hỏi nữa, em ngủ  , ngày mai chúng   tiếp,  ?”
 
“ em nên  cho  , mặc dù em  buồn... Không , em  thể , chuyện    gì to tát cả, Dung Thiển, mày  mạnh mẽ lên!”
 
Dung Thiển  vô thức , cô    lau nước mắt, cô   kiên cường, nhưng   kiểm soát  sự bùng nổ của cảm xúc, vì  cô  giằng xé,  khổ sở.
 
Thẩm Ngật  từng thấy mặt  của Dung Thiển.
Nhìn Dung Thiển  sụp đổ,  cố gắng kiềm chế cảm xúc, trái tim Thẩm Ngật thắt .
 
Dung Thiển luôn là điểm yếu của , niềm vui, nỗi buồn của cô , luôn luôn khuấy động cảm xúc của ,  thể , Dung Thiển chính là chỗ dựa tinh thần của .
 
Thẩm Ngật  thể cảm nhận  Dung Thiển đang  chịu đựng áp lực mà  thường  thể gánh vác, điều  khiến  vô cùng đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-106-1.html.]
 
Vì say rượu, Dung Thiển  gỡ bỏ lớp ngụy trang thường ngày, cũng khiến Thẩm Ngật thấy rõ, bên  vẻ ngoài tự tin và tràn đầy sức sống của cô, là một mặt yếu đuối sâu thẳm trong nội tâm.
 
Cuối cùng, Dung Thiển  mệt, tựa  lòng Thẩm Ngật, chìm  giấc ngủ sâu.
 
Thẩm Ngật luôn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, đợi cô ngủ yên, mới nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Dung Thiển khi ngủ  giống một đứa trẻ, yên tĩnh và ngoan ngoãn.
 
Đột nhiên  ở góc độ của một  lớn tuổi hơn  cô, Thẩm Ngật phát hiện, Dung Thiển mạnh mẽ như trong ấn tượng của , hóa , chỉ là một cô gái nhỏ lương thiện và lạc quan.
 
Thẩm Ngật  bên giường, lặng lẽ  cô  lâu, mới rón rén rời khỏi phòng.
Vừa bước , liền thấy quản gia Phó đang  ở cửa, quản gia Phó mỉm  với , nếp nhăn nơi khóe mắt  sâu thêm vài phần.
 
Thẩm Ngật  đến ban công, Phó Bá Trọng  theo phía  .
Đêm  khuya, cả khu dân cư yên tĩnh, chỉ  đèn đường sáng lên những vệt sáng vàng vọt trong đêm tối, tĩnh lặng và bình yên.
 
Thẩm Ngật châm một điếu thuốc, giữa làn khói lượn lờ, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của ,  ánh đêm toát lên vẻ tôn quý như thần linh.
 
“Quản gia Phó.” 
 
Thẩm Ngật gọi   một tiếng, giọng trầm thấp từ tính so với ngày thường càng thêm khàn đục.
Phó Bá Trọng : 
 
“Thiếu gia, ngài  gì  , cứ .”
 
“Với tuổi tác và kinh nghiệm của ông, ông nghĩ, cô  là  như thế nào?” 
 
Thẩm Ngật cụp mắt xuống, khiến     rõ vẻ mặt .
Phó Bá Trọng  ‘cô ’ mà  nhắc đến là ai, chỉ là  ngờ,  một ngày   hỏi   vấn đề : 
 
“Thiếu gia, ngài    hiểu cô  ?”
 
“Trước đây là  tự cho là đúng, nếu  hiểu, sẽ   , tại  cô   đau lòng đến .” 
 
Thẩm Ngật nhớ  trạng thái   của Dung Thiển,  khỏi  hít một  thuốc.