Chương 108: Em  cứu ,   đổi tương lai của  (1)
 
Dung Thiển  thể hiểu  việc Thẩm Ngật   những lời đó, bởi vì    chuyện, nhưng cũng vì     những lời , Dung Thiển buộc   cho   sự thật.
 
“Thẩm Ngật, bây giờ   hỏi em điều gì nhất?” 
 
Dung Thiển cho  một cơ hội đặt câu hỏi, để   .
Thẩm Ngật lúc   bình tĩnh ,   thẳng  mắt Dung Thiển,   một câu hỏi mà  khao khát   câu trả lời nhất: 
 
“Em, tại   xuyên qua thời , để tìm ?”
 
“Câu hỏi  của   ,  mấu chốt.” 
 
Dung Thiển hít sâu một , điều chỉnh  suy nghĩ, cô  vội trả lời, mà hỏi ngược  : 
 
“Thẩm Ngật,  ,  đầu tiên em gặp  là khi nào ?”
 
“Năm  12 tuổi, em xuất hiện trong tủ quần áo của .” 
 
Thẩm Ngật  chút do dự trả lời,  luôn nhớ  rõ.
Dung Thiển lắc đầu: 
 
“Không ,  đầu tiên em gặp , là bốn năm  theo cách tính của , lúc đó em   là quên , mà là, lúc đó em còn  quen .”
 
Thẩm Ngật sững sờ, lúc đó cô  còn  quen ?
Qua lời Dung Thiển , Thẩm Ngật nhớ , quả thật phát hiện   nhiều chi tiết  đúng.
 
“Trong trường hợp  quen , sở dĩ em   tên là Ngụy Long, là vì”
 
Dung Thiển   đột nhiên dừng , cô nhận  nếu  giải thích từ đầu, cô  thể   cho   chuyện của Hứa Mặc.
 
Điều  khác với việc    cho   tương lai của Diêu Chính Hưng và Diêu Na, Hứa Mặc là   cận nhất bên cạnh , hơn nữa,  khi Thẩm Ngật  cũng  thể  đổi, bởi vì một khi Hứa Mặc còn sống, thì sẽ   vô  chuyện  đó xảy .
 
“Vì điều gì?” 
 
Thẩm Ngật vẫn đang đợi cô  tiếp.
Dung Thiển thở dài, đành   thật với : 
 
“Vì một vụ án ba mươi năm , khi công trường đang thi công,  phát hiện một bộ hài cốt  chôn vùi cùng chiếc xe  lòng đất, khi cảnh sát điều tra,  tìm thấy một bức ảnh  xe,  trong bức ảnh đó, là , và  cả em.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-108-1.html.]
“Bộ h.ài c.ốt đó, là ai?”
 
Biết  sẽ hỏi như , Dung Thiển dẹp tan nghi ngờ của : 
 
“Không  , là Hứa Mặc.”
 
Hơi thở của Thẩm Ngật rõ ràng nặng hơn,  nhắm mắt ,   mở , đáy mắt vẫn vô cùng tỉnh táo editor:bemeobosua.
 
Đối với điều , Dung Thiển  khâm phục khả năng chịu đựng của .
 
“Cho nên, em   bức ảnh , mới xuyên  đến gặp , đúng ?” 
 
Thẩm Ngật nhanh chóng đoán .
Dung Thiển gật đầu: 
 
“Ừm, khi em  tấn công, hoặc gặp tai nạn,  nguy hiểm đến tính mạng, bức ảnh sẽ hóa thành tro bụi,  đưa em đến bên cạnh .”
 
“Tấn công? Nguy hiểm đến tính mạng?” 
 
Nghe thấy mấy chữ , giọng điệu Thẩm Ngật liền  đổi.
Dung Thiển cũng  giấu : 
 
“Em  xuyên  đến tìm ,  chỉ cần  bức ảnh, mà còn  đối mặt với ranh giới sinh tử, cho nên mỗi  đến tìm , đều là lúc em gặp chuyện, nhưng, xuyên  cũng  lợi, đó là khi em  về, thời gian sẽ lùi  vài phút, như , cũng  thể tránh  nguy hiểm.”
 
Dung Thiển   nhẹ nhàng, nào ngờ, lời  lọt  tai Thẩm Ngật, mang đến cho  sự chấn động lớn đến nhường nào.
 
Anh nhớ    Dung Thiển đến tìm , mang theo đầy vết thương  ,  cách khác, lúc đó, cô   cận kề cái ch.ết…
 
Sắc mặt Thẩm Ngật bỗng chốc tái nhợt,   cô : 
 
“Lần , em  thương nặng như ,   vì đ.á.n.h , đúng ?”
 
“Đó là em lừa .” 
 
Dung Thiển  giấu  nữa: 
 
“Đây cũng là lý do em , chúng  bây giờ đang ở trong tình cảnh  nguy hiểm, từ khi em bắt đầu điều tra ,  bắt đầu gặp  sự tấn công của các băng nhóm  rõ danh tính.”
 
“Hôm đó em  chặn đường, em   cơ hội phản kháng,  đ.á.n.h đập một chiều, đương nhiên, em  đến mức  đ.á.n.h ch.ết, chỉ là tình hình lúc đó  cho phép em nghĩ nhiều, để đến gặp , em chỉ  thể chọn cách nhảy lầu.”